Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1007 : Tâm Sự Của Đạo Thần

Ngày đăng: 04:51 30/04/20


Quỷ sứ áo đỏ lệnh cho quỷ sai dâng quỷ bài và linh bài của mọi người lên, sau đó cũng không nhiều lời vô ích mà lập tức cáo từ rời khỏi.



Diệp Thiếu Dương chú ý thấy trong chiếu thư phong thưởng không nhắc gì đến Đạo Phong, Dương Cung Tử và Tôn Ánh Nguyệt. Từ điểm này có thể đoán được thái độ của âm ty đối với bọn họ.



Sự việc cuối cùng cũng xem như kết thúc, tính mạng của Tiểu Mã lại được giữ lại.



Diệp Thiếu Dương nhìn trái nhìn phải. Máu quỷ lênh láng trên mặt đất, khung cảnh bừa bãi lộn xộn đủ để thấy được sự khốc liệt của trận chiến trước đó.



“Diệp Thiên Sư, chúng ta phải trở về thôi. Vẫn còn một số vong hồn quân Nhật đã đào tẩu đợi chúng ta về bắt giết.”



Lý Hiếu Cường chắp tay nói với Diệp Thiếu Dương: “Lần sau nếu còn cần giúp đỡ thì nhớ phóng Xuyên Vân tiễn nhé.”



Một tiễn xuyên mây, ngàn quân vạn mã đến tập hợp.



Hắn quả thật đã thống lĩnh một nhánh âm binh đến giúp đỡ.



Nếu như không có hắn, chỉ dựa vào mấy người bọn họ mà muốn đối phó với cả một doanh trại quân Nhật thì gần như không thể hoàn thành nổi nhiệm vụ.



“Đại ân không nói lời cảm tạ. Sau này nếu có việc cần ta giúp đỡ thì cứ nói đừng ngại.” Diệp Thiếu Dương chắp tay nói với hai phu thê bọn họ.



Phu thê Lý Hiếu Cường cũng chào hỏi tất cả mọi người rồi vội vàng rời đi.



Tứ Bảo vác thi thể Tiểu Mã lên vai, trầm giọng nói: “Chúng ta cũng nên quay về thôi.”



Diệp Thiếu Dương mệt mỏi gật gật đầu, nhìn mọi người rồi nói: “Kẻ ác khởi xướng tất cả những chuyện này chính là Trương Quả. Chanh Tử, Tiểu Thanh Tiểu Bạch, ba người hãy ở lại âm ty để truy tìm tung tích của hắn. Chúng tôi trở về trần thế tìm kiếm. Một khi tìm được thì hãy thông báo cho nhau biết. Bất kể là lên trời hay xuống đất tôi cũng nhất định sẽ tìm ra lão!”



Quỷ vực không phân chia ngày và đêm.



Càng đi về phía bắc thì lại càng cách xa âm ty, ánh sáng càng le lói mù mịt.



Nơi mà nhóm người Đạo Phong đang hướng đến giống như đang xuyên qua màn đêm đen tối vậy.
Tôn Ánh Nguyệt đứng dậy nói: “Sư phụ, nếu người thích Dương Cung Tử thì hãy đuổi theo đưa cô ấy về đi. Con cảm thấy cô ấy vẫn chưa hoàn toàn thay lòng đổi dạ đâu, cô ấy vẫn còn tình cảm với người.”



Đạo Phong liếc nhìn cô: “Ồn ào.”



Nhạc Hằng đứng dậy, đang muốn nói gì đó thì thấy Đạo Phong nhìn về phía hắn nói: “Cậu biết mình là ai chứ?” 



“Đã biết.”



“Vậy sao cậu còn đi theo tôi?”



“Ai đi theo anh chứ!” Nhạc Hằng lớn tiếng kháng nghị.



Đạo Phong nói: “Hai người các ngươi đều đi hết đi, không cần đi theo ta. Đi tìm hai thứ còn lại đi, phải nhanh lên. Thời gian của chúng ta không còn nhiều nữa đâu.”



Tôn Ánh Nguyệt cau mày nghĩ ngợi, nói: “Trước tiên đi tìm Huyền Vũ đã. Con có thể cảm nhận được sự tồn tại của nó ở Đông Hải. Thanh Ngưu không biết đang ở đâu, hoàn toàn không cảm ứng được.”



Đạo Phong gật đầu: “Đi đi, tìm được thì báo cho ta.”



“Sư phụ, người thì sao?”



“Ta có việc riêng của mình.” Đạo Phong ngừng một lúc rồi tiếp tục nói: “Đã chuẩn bị gần xong rồi, ta cũng nên ra tay thôi.”



Tôn Ánh Nguyệt biết hắn muốn làm gì. Việc này một khi bắt đầu thì không thể dừng lại được nữa, thậm chí còn làm đảo lộn hết cách cục của toàn bộ Quỷ Vực này. Cho dù là một kẻ cường đại như Đạo Phong cũng sẽ phải đối mặt với nguy hiểm cực lớn.



Kết cục sẽ thế nào, có thể thành công hay không, không một ai biết được.



“Sư phụ, vậy chúng con đi trước đây. Người phải nhất định phải bảo trọng đấy.” Tôn Ánh Nguyệt cắn môi nói.



“Đạo Phong, tôi vẫn luôn muốn biết anh mạnh đến cỡ nào.” Nhạc Hằng nói.