Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1010 : Oan Khuất Của Băng Tằm (2)

Ngày đăng: 04:52 30/04/20


Dương Cung Tử bước đến, sau lưng không xa còn có một người đi theo. Đó là Trần Lộ, vẻ mặt khi nhìn Diệp Thiếu Dương có chút ngại ngùng.



Cô là người thường xuyên mất tích nhất, Diệp Thiếu Dương rất muốn hỏi xem gần đây cô ấy đang làm cái gì, lần trước sao lại ở cùng với Vương Bình. Có điều hiện giờ mọi chuyện đều đã kết thúc, lại đi hỏi mấy tiểu tiết đó cũng chẳng có ý nghĩa gì.



“Thiếu Dương, hôm nay chúng tôi tới là để chào tạm biệt anh.” Trần Lộ nói:



“Chúng tôi phải đi tìm Đạo Phong rồi.”



Diệp Thiếu dương nghĩ, điều này cũng có thể hiểu được. Để làm cho bầu không khí bớt căng thẳng hắn bèn đùa một câu, nói:



“Hai người là tình địch đấy có được không, sao có thể kết bạn rồi đi cùng nhau chứ?”



Dương Cung Tử khẽ cúi đầu. Vành nón che khuất khuôn mặt nên không ai nhìn thấy được vẻ mặt của cô lúc này.



Nhuế Lãnh Ngọc âm thầm lắc đầu, thở dài nói: “Chậm tiêu!”



“Tạm biệt.” Dương Cung Tử yếu ớt thốt ra hai chữ rồi phi thân bay đi.



Trần Lộ vẫy vẫy tay với Diệp Thiếu Dương và Nhuế Lãnh Ngọc rồi cũng xoay người bay đi.



“Biểu hiện gần đây của Dương Cung Tử thật là kỳ lạ.” Diệp Thiếu Dương tự lẩm bẩm:



“Trước đây cô ấy rất lạnh lùng lại còn ngầu nữa, nào phải là cái dáng vẻ như giống như oán phụ bây giờ.”



Nhuế Lãnh Ngọc cười cười, cũng không lên tiếng phản bác. Cô nghĩ đến chủ đề vừa rồi, nói: “Anh cũng đừng nghĩ nhiều nữa. Đạo Phong và Tiểu Mã chẳng có quan hệ gì cả, cứu cậu ấy cũng là vì nhân tình mà thôi.”



Diệp Thiếu Dương nói:



“Tôi chỉ lo hắn ta cố ý muốn lấy đi hồn phách của Tiểu Mã.”



“Thế thì đã làm sao. Kẻ hại chết Tiểu Mã là Trương Quả và Vương Bình, chẳng liên quan gì đến người ta cả. Nếu hắn đã thu nguyên thần tinh phách của Tiểu Mã thì nhất định sẽ có cách cứu sống cậu ấy. Có anh ở giữa ngăn chặn, hắn cũng sẽ không làm gì Tiểu Mã đâu.”



Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, chỉ cần hồn phách của Tiểu Mã có thể sống lại, những thứ khác bàn sau vậy.



Nghĩ vậy trong lòng hắn cũng coi như được an ủi một chút.



Nhuế Lãnh Ngọc nói:



“Tôi còn có một chuyện muốn nói với anh, về Vương Bình…”



Diệp Thiếu Dương vừa nghe đến đây đã đoán ra, bèn nói:



“Cô cũng cảm thấy sự trừng phạt mà tôi dành cho cô ta quá tàn nhẫn sao?”
Nhuế Lãnh Ngọc liều mạng giãy giụa, lớn tiếng la hét.



“Đừng hét, đừng hét nữa!” Trong lúc cấp bách Diệp Thiếu Dương cũng không kịp giải thích, chỉ có thể túm lấy tay của cô.



Lại không ngờ động tác giãy giụa của Nhuế Lãnh Ngọc quá lớn, hai người trong lúc bất cẩn vừa vặn ngã xuống cái giường phía sau lưng. Nam trên nữ dưới.



Tay tiếp xúc với làn da mềm mại, mũi ngửi thấy cũng là mùi hương trên người cô, Diệp Thiếu Dương đột nhiên cảm thấy có chút mê muội, toàn thân lập tức cứng đờ, quên sạch bản thân đang muốn làm gì.



Nhuế Lãnh Ngọc đột nhiên dừng việc giãy giụa, nằm dưới người Diệp Thiếu Dương thở dốc kịch liệt.



“Bốp!”



Một cái tát đập thẳng lên mặt hắn.



Diệp Thiếu Dương bụm mặt, cúi đầu nhìn thì thấy trong mắt Nhuế Lãnh Ngọc đong đầy nước mắt.



Một quỷ ảnh đột nhiên từ bên ngoài cửa sổ bay vào.



Diệp Thiếu Dương ngẩn người, theo bản năng nghĩ là có quỷ đến thăm, nhất định không thể để nó nhìn thấy thân thể của Nhuế Lãnh Ngọc được. Trong lúc cấp bách hắn bèn áp lên người cô, hai tay đè chặt bả vai, dùng thân thể mình che kín toàn thân cô.



Hắn đã chuẩn bị tốt phải ứng phó với sự phản kháng của cô, thế nhưng sau đó lại buồn bực phát hiện Nhuế Lãnh Ngọc vậy mà lại không động đậy gì.



“Lão đại huynh đang làm gì đó?”



Người đến là Qua Qua. Cậu nhìn thấy Diệp Thiếu Dương dùng một tư thế kỳ quái nằm lỳ ở trên giường thì hai mắt trừng lớn.



Diệp Thiếu Dương nháy mắt với cậu, ý bảo cậu ra ngoài.



“Gì cơ?”



Qua Qua lại bước lên một bước nữa, lúc này mới thấy được Nhuế Lãnh Ngọc dưới thân hắn, lập tức hóa đá tại chỗ, sau đó mới nhanh chóng dùng tay bịt mắt lại.



“Hai người, xấu hổ quá đi… Mắt đệ mù rồi, chưa thấy gì cả đâu…”



“Biến!”



Diệp Thiếu Dương hét lên với cậu.



Qua Qua che mắt chạy ra ngoài, trong miệng vẫn lẩm bẩm:



“Đệ chưa thấy gì cả. Hai người cứ tiếp tục, mặc kệ đệ…”