Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1027 : Nhà Của Vu Sư

Ngày đăng: 04:52 30/04/20


Người phụ nữ nọ lái một chiếc xe nhỏ chạy trên đường phố, vừa lái xe cô vừa trò chuyện với Diệp Thiếu Dương và hỏi thăm lai lịch của hắn. Diệp Thiếu Dương chỉ trả lời qua loa có lệ, may mà người phụ nữ cũng không hỏi nhiều lắm.



Diệp Thiếu Dương đánh giá phong cảnh đường phố bên ngoài cửa sổ.



Không khác gì so với tất cả những thành phố nhỏ hạng bốn ở Trung Quốc, chỉ là trên đường có nhiều người mặc quần áo người dân tộc hơn mà thôi.



“Đây là con trai cậu à?”



Người phụ nữ nọ liếc mắt nhìn Qua Qua qua kính chiếu hậu và hỏi.



“Em trai tôi.”



Diệp Thiếu Dương thuận miệng đáp.



“Thật tốt, ra ngoài du lịch còn mang theo em trai nữa.”



Người phụ nữ đã xem hắn là một người khách đến du lịch.



Xe hơi chạy băng qua khu vực phố phường náo nhiệt, chẳng mấy chốc đã tiến vào vùng núi và leo lên một đoạn đường đèo. Bên cạnh đường đèo chính là một vách núi cao mấy trăm mét, không có hàng rào bảo vệ gì cả, nhưng cũng may là vẫn có đèn đường.



Người phụ nữ nọ vừa lái xe vừa tán dóc, chẳng thèm để ý chút nào cả. Mỗi lần gặp phải khúc quẹo gấp, Diệp Thiếu Dương đều có một loại cảm giác tựa như xe sắp bay ra khỏi vách đá vậy. Hắn rất muốn nhắc nhở người phụ nữ nọ lái xe chậm lại, thế nhưng lại ngại mở miệng nên chỉ có thể thầm siết chặt nắm tay, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.



Cho dù mình có là Thiên Sư, Địa Tiên hay là gì đi nữa thì suy cho cùng mình vẫn không thể bay lên trời hay độn thổ xuống đất được. Nếu mà rơi xuống từ vách núi cao thế này thì cũng chỉ có một chữ mà thôi: chết.



Cũng may là người phụ nữ nọ trông thì có vẻ như rất thờ ơ, thế nhưng kỹ thuật lái xe thì lại rất tốt, suốt dọc đường đi đều không gặp phải nguy hiểm gì cả, cuối cùng vẫn xuống tới chân núi.



Ở giữa các ngọn núi có một thị trấn đèn đuốc sáng trưng. Diệp Thiếu Dương nhìn từ trên núi xuống, mượn ánh đèn, hắn trông thấy một dãy các tòa nhà một tầng và nhiều tầng, một số có tạo hình rất kỳ lạ, thế nhưng do trời đã tối nên hắn cũng nhìn không rõ cho lắm.



Người phụ nữ nọ lái xe đến trước một căn nhà dân có khoản sân nhỏ, dưới mái hiên có một ngọn đèn đang chiếu sáng.



Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu lên nhìn, thoạt nhìn cũng không khác mấy so với nhà dân truyền thống của người Hán, chỉ là trông tinh xảo hơn nhiều, là một tòa nhà mái cong vểnh lên, kiến trúc giống y như một ngôi miếu thờ. Hai bên cửa lớn có hai vật gì đó trông giống như lư hương, bên trong còn có một ít tàn hương.



Người phụ nữ thấy Diệp Thiếu Dương nhìn đến ngẩn người bèn cười nói:




“Tuy rằng không đau không ngứa, thế nhưng tôi vẫn hơi lo lắng lúc nó lan đến con ngươi thì sẽ không thể dùng mắt bình thường được nữa.”



“Đây là vảy mắt trắng, sẽ liên tục lan ra, một khi che kín nhãn cầu thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.”



Người phụ nữ vốn tưởng rằng hắn chỉ tò mò hỏi mà thôi, vừa nghe thấy hắn nói ra tên của thứ này, hai mắt cô liền lập tức sáng lên.



“Cậu là bác sĩ?”



Diệp Thiếu Dương do dự trong chốc lát, nếu không nói thật thì e là cô ấy sẽ không yên tâm cho mình chữa trị. Thế là hắn nói:



“Con là một đạo sĩ. Vảy mắt trắng này không phải là bệnh, mà là do dì ở một nơi âm khí nặng trong một khoảng thời gian dài, do tiếp xúc với tà khí nên trong mắt đã hình thành một cái… chuyện nhỏ thôi, không phải là vấn đề gì lớn hết.”



Người phụ nữ ngẩn người ra một lúc rồi chợt vỗ đùi nói:



“Đúng đó, tôi đã ở chỗ làm thuê của chồng mình mấy hôm, nghe nói nơi đó trước đây là một bãi tha ma. Tôi thường hay đi ra nhà vệ sinh ở bên ngoài một mình, vẫn luôn cảm thấy cả người đều ớn lạnh…”



Người Tương Tây vốn vẫn luôn tin vào thần linh quỷ quái, hơn nữa Diệp Thiếu Dương lại còn có thể nói ngay ra được bệnh chứng nên người phụ nữ cũng yên tâm về hắn, liền mời hắn lập tức ra tay chữa trị.



Diệp Thiếu Dương hỏi trong nhà cô có nuôi gà không rồi bảo cô lấy cho mình một quả trứng gà mới nhất, đập vào trong bát, vứt lòng đỏ trứng đi, kế tiếp lại đến chỗ bếp lò quẹt một ít lọ nồi cho vào trong bát, khuấy đều lên.



Sau đó, hắn bảo người phụ nữ vào phòng nằm xuống. Hắn vẽ một lá bùa trừ tà rồi dán lên con mắt có vấn đề của cô, sau đó lại cẩn thận quét thuốc phép đã được điều chế xong lên mặt sau của lá bùa.



“Vùng da trên mắt hơi nóng…” Người phụ nữ nói.



“Bình thường thôi, hiện đang hút tà khí, lát nữa là khỏi thôi.”



Thuốc phép trên linh phù cứ như đang bị một thứ gì đó đốt cháy, lòng trắng trứng dần đông đặc lại. Đợi đến khi thuốc phép khô ráo không còn chút nước nào nữa, Diệp Thiếu Dương liền bóc linh phù xuống và nói:



“Được rồi, cô tự nhìn xem.”



Người phụ nữ nọ liếc mắt nhìn thử mặt linh phù đã dán lên mắt mình, cả người liền run rẩy, cô che miệng lại, suýt chút nữa thì đã nôn ra.