Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân
Chương 1029 : Thần Miếu Núi Phong Vũ (2)
Ngày đăng: 04:52 30/04/20
“Nói mau đi!” Diệp Thiếu Dương không kiên nhẫn mà phất tay một cái, dong dài chết đi được.
Trương Mỗ ngồi trên mép giường, kể lại toàn bộ sự việc một lần.
Diệp Thiếu Dương nghe xong thì huyết mạch sôi trào, trong lòng cảm xúc lẫn lộn. Hắn đợi một lát mới phục hồi tinh thần, thất thanh nói:
“Đạo Phong chiếm núi xưng vương rồi?”
“Không sai. Trong vòng mấy ngày hắn đã thống lĩnh đám thuộc hạ san bằng thế lực nhỏ chiếm cứ một phương ở sâu trong Quỷ vực, cướp lấy động phủ. Bởi vì ta ở tiền tuyến nên biết được tin tức này sớm nhất, vậy nên mới đến nói cho cậu một tiếng. Việc này không liên quan gì đến cậu, thế nhưng hai người dù sao cũng là sư huynh đệ...”
“Cảm ơn.”
Diệp Thiếu Dương chắp tay, hỏi:
“Thế lực một phương bị hắn tiêu diệt kia có lai lịch gì không?”
“Là một nhóm yêu quái, chỉ là đám ô hợp mà thôi. Thế nhưng thủ lĩnh của bọn chúng vốn là một con trai sông. Nghe nói tuy chỉ là một tên sai vặt trong Tiệt giáo, thế nhưng từng nghe Thanh Ngưu tổ sư giảng đạo nên cũng coi như có chút thần thông.”
Tiệt giáo… cứ cho là đối với một Thiên Sư trên trần gian như hắn mà nói thì trận chiến Phong Thần cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi. Dù sao cũng là chuyện của mấy ngàn năm trước, ai mà biết có thật sự tồn tại hay không?
Vì vậy có thể tưởng tượng ra, mấy thứ như trai sông thành tinh gì gì đó tám phần cũng là giả mạo. Cũng giống như nông dân cổ đại muốn khởi nghĩa, thủ lĩnh lúc nào cũng sẽ dựng lên cho mình một cái xuất thân thật trâu bò, quỷ yêu cũng vậy thôi.
“Việc này có một điểm khiến người ta nghĩ mãi mà không thông. Thủ hạ của con trai tinh kia ít nhất không dưới hơn ngàn tiểu đệ, sau khi bị Đạo Phong chiếm mất động phủ xong cũng không thấy có quá nhiều tinh phách bay ra. Từ đó có thể thấy những con quỷ yêu này chưa bị nhóm người Đạo Phong giết hết.”
Sau đó âm ty phái thám báo đến thăm dò, thế nhưng lại không hề nhìn thấy những quỷ yêu kia bị giam giữ. Nói cách khác, bọn chúng đều mất tích cả rồi…
Trương Mỗ hắng giọng rồi nói tiếp:
“Vì thế cho nên cấp trên phái ta đến gặp cậu hỏi thăm một chút xem Đạo Phong có thứ pháp khí gì có thể thu hồn, hút hết hồn phách của các quỷ yêu này vào trong không?”
Diệp Thiếu Dương đột nhiên nghĩ đến việc Nhuế Lãnh Ngọc từng nói với mình: Khi hắn đang chém giết những vong linh Nhật Bản kia thì những tinh phách bay lên đều bị Đạo Phong dùng một lá cờ thu vào bên trong.
Lập tức cũng không che giấu mà kể lại hết sự thật.
Trương Mỗ gật gật đầu nói:
“Vậy tám phần là đúng rồi, chỉ có điều không biết đó là loại pháp khí gì, tác dụng ra sao?”
Diệp Thiếu Dương sao mà trả lời được, hỏi thăm thêm một chút tình tiết hắn lại nảy ra thêm một vấn đề khác:
“Âm ty đối với việc này có thái độ gì không?”
“Quỷ bộc? Là gì vậy?”
Mộ Thanh Vũ cau mày. Phản ứng này của cô khiến Diệp Thiếu Dương đoán ra cô hoàn toàn chẳng hiểu gì về đạo pháp của người Hán cả.
Vì vậy hắn bèn giải thích sơ qua một lần, vỗ vỗ ba lô của mình:
“Ra đây đi.”
Qua Qua thò đầu ra khỏi túi, cười hì hì với Mộ Thanh Vũ:
“Chào chị gái, chị thật là xinh đẹp.”
Mộ Thanh Vũ lập tức bị sự dễ thương hạ gục, mỉm cười:
“Đúng là lẻo mép.”
Qua Qua nhảy ra khỏi ba lô, ngồi lên trên người Diệp Thiếu Dương rồi trả lời một số câu hỏi của Mộ Thanh Vũ, giúp cô hiểu rõ cái gì gọi là quỷ bộc.
Hai người cũng ngày càng thân thiết. Qua Qua dứt khoát nằm luôn lên trên đùi cô sau đó đắc ý mà chớp mắt với Diệp Thiếu Dương.
Mộ Thanh Vũ cười với Diệp Thiếu Dương:
“Diệp Thiên Sư, câu hỏi lần trước của tôi có hơi mạo muội. Chỉ vì anh đã trị khỏi mắt cho bác, tôi biết anh nhất định không phải người xấu nên mới không thăm dò mà hỏi thẳng anh như vậy.”
Diệp Thiếu Dương bừng tỉnh hỏi:
“Cô cũng là… pháp sư à?”
Mộ Thanh Vũ có chút ngại ngùng cười:
“Tôi chẳng có bản lĩnh gì cả, chỉ là theo sau anh trai học lỏm được một chút thôi.”
Diệp Thiếu Dương nói:
“Thứ cho tôi nhiều lời. Vì sao anh trai cô lại không chữa bệnh mắt cho bác của hai người vậy?”
Mộ Thanh Vũ nói:
“Tôi có thể nhìn ra bà ấy trúng tà. Thế nhưng thứ trên mắt bà rất cổ quái, người Miêu Cương chúng tôi chưa từng nhìn thấy bao giờ nên đương nhiên không dám trị bừa.”