Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1049 : Ma nữ vô diêm

Ngày đăng: 04:52 30/04/20


"Có thể là đã mai phục từ trước đó, lợi dụng một loại vu dược nào đó hoặc kích hoạt một trận pháp gì đó, cũng có khả năng có rất nhiều người cùng nhau làm phép."



Mộ Thanh Vũ vừa nghĩ vừa gật đầu. Khả năng này là lớn nhất.



"Cô có nghĩ ra không, rằng ai lại muốn hại chúng ta đến như vậy?" 



Diệp Thiếu Dương hỏi xong, đợi một lúc lâu cũng không thấy ai trả lời, hắn quay đầu lại thì thấy Mộ Thanh Vũ đang ngồi đờ đẫn nhìn chằm chằm về một phía, hắn cũng quay qua nhìn thì thấy ở một góc đất bên cạnh hang động có thứ gì đó giống như một ngôi mộ.



Trên hẹp dưới rộng giống hình cái phễu, không khác gì với những ngôi mộ thông thường. Điều duy nhất khiến Diệp Thiếu Dương hiếu kì đó chính là, dưới ánh trăng, xung quanh ngôi mộ lại tỏa ra một quầng sáng trắng nhàn nhạt.



Chuyện gì thế này! 



Diệp Thiếu Dương bước tới, cúi người xem xét. Quả thật là một ngôi mộ, nhưng mà cũng không phải.



Ngôi mộ này không phải được đắp bằng đất mà là dùng những cái bát xếp chồng lên nhau, từng tầng từng tầng một, miệng chồng bát ở mỗi tầng đều nhìn ra các hướng sát nhau, chúng được gắn chặt lại với nhau, không chút kẽ hở.



Khe hở chính giữa được quét đất bùn đất. 



Nấm mộ này cũng là một chiếc bát lớn, giữ ở nơi cao nhất.



Quan tài được đắp bằng bát ư?



Diệp Thiếu Dương nhìn thế nào cũng không thể tin nổi. 



Mộ Thanh Vũ đi tới, núp ở phía sau Diệp Thiếu Dương, nhìn ngôi mộ có tạo hình kì quái trước mặt. Nhưng khác với Diệp Thiếu Dương, trong mắt cô không có sự tò mò mà chỉ tràn ngập nỗi sợ hãi.



"Một, hai, ba, bốn, năm, sáu... bảy! Bảy tầng bát quan, trời ạ!"



"Bát quan là cái gì, dùng bát làm quan tài ư?" 



"Kiểu hầm mộ độc nhất của Tương Tây." Mộ Thanh Vũ nói với giọng run rẩy:



"Còn được gọi là vu quan, nó có tận bảy tầng, và bên trong nếu không phải là thi vương thì chính là cổ thần!"




Diệp Thiếu Dương tất nhiên sẽ không thả cho cô ta đi như vậy. Hắn dùng Lăng Không Bộ rồi phi người đuổi theo. Đến chỗ rừng cây cũng coi như là chặn được nó. Hắn lấy ra ấn Tì Hưu, đánh mạnh xuống.



Ấn Tỳ Hưu nện thẳng xuống đỉnh đầu của ma nữ vô diêm, chỉ nghe một tiếng hét thảm, vũng máu bị phá vỡ, ma nữ kia nằm sõng soài trên mặt đất, cả người run rẩy. 



Diệp Thiếu Dương phi đến phía trước, nắm chặt lấy ấn Tì Hưu, đang định đánh nó thêm một cái nữa.



Ma nữ vô diêm hai tay ôm lấy đầu, trong mồm nó phát ra những tiếng kêu gào như một đứa bé gái. Diệp Thiếu Dương đột nhiên có chút không đành lòng, ấn Tì Hưu vẫn lơ lửng, chưa đánh xuống.



Sau đó trong lòng hắn lại tự trách bản thân hắn từ khi nào lại thiếu quyết đoán như vậy. 



Mỹ nữ họa bì, hồng phấn khô lâu, vốn là muốn nói rằng nó còn đáng sợ hơn những quỷ quái có khuôn mặt dữ tợn như vậy.



Ngay sau đó, hắn quyết định phải đủ độc ác, nên lại nhấc ấn Tì Hưu lên rồi đánh mạnh xuống.



Ma nữ vô diêm lại kêu gào. 



Lần này Diệp Thiếu Dương không mềm lòng nữa.



Ma nữ vô diêm phun ra những luồng tơ, phân ra thành mấy nhánh. Nó muốn chống đỡ lại ấn Tì Hưu nhưng kết quả vẫn bị Tì Hưu phá vỡ đi yêu lực rồi đánh xuống đầu.



Ma nữ vô diêm phun ra một ngụm máu, ngã xuống vũng máu, những mụn máu trên mặt nó vỡ ra, máu đen chảy ra, trông thảm thương vô cùng. 



Diệp Thiếu Dương nhíu nhíu mày, thấy cô ta đã không còn năng lực phản kháng, lấy ra Diệt Linh đinh, muốn đóng đinh để diệt trừ hậu họa.



"Thiếu Dương ca..."



Ma nữ vô diêm đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía Diệp Thiếu Dương với đôi mắt trong veo, điềm đạm và đáng yêu. 



Là... giọng nói của Đàm Tiểu Tuệ!



Diệp Thiếu Dương run lên, suýt chút nữa không đứng vững được, hắn thốt lên: "Tiểu Tuệ?!"