Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1053 : Phong Chi Cốc (2)

Ngày đăng: 04:52 30/04/20


"Thanh Phong quan", Đạo Phong nâng cằm nhìn dòng chữ ghi trên tấm bảng, lắc lắc đầu:



"Tầm thường quá, cái nơi sâu thẳm của Qủy Vực âm phong tà khí thổi không tới này thì lấy đâu ra thanh phong."



Trần Lộ nói rằng: 



"Vậy thì đổi đi, đổi tên mà ngài thích."



"Đổi luôn cả kiến trúc đi, chỗ này nên gộp thành cùng một tòa cung điện. Số một."



Thượng cổ tà thần lập tức ra khỏi hàng. 



Đạo Phong quay đầu nhìn hắn, tay áo vung lên, thượng cổ tà thần bỏ mặt nạ xuống, khuôn mặt là một dòng xoáy tạo thành từ tà khí.



Đạo Phong tiến lên, giơ tay ra xoay một cái. Dòng xoáy đó dừng lại, từ từ thành hình một khuôn mặt.



Mới nhìn thì thấy là một khuôn mặt đàn ông rất bình thường, chỉ có điều sắc mặt trắng bệch, có chút nham hiểm. 



"Từ hôm nay trở đi, ngươi hãy dùng khuôn mặt này”.



Thượng cổ tà thần gật đầu đồng ý.



"Lần diệt môn này thu về được bao nhiêu âm binh?" 



"Hai trăm tà linh, ba trăm hai mươi tà binh, một nghìn hai quỷ binh, trong đó có ba tên quỷ cấp hai còn lại đều không lọt vào pháp nhãn của chủ thượng."



Đạo Phong gật đầu, hắn nói:



"Vậy hai tên quỷ đó giao cho ngươi dạy dỗ, số còn lại giao cho Số hai và Số ba quản lí. Chia một nửa số quân ra để xây dựng cung điện và tường vây, số còn lại dẫn đi luyện quỷ thuật và pháp trận. 



Đây là cứ điểm đầu tiên của chúng ta, các ngươi nhất định phải bảo vệ cho tốt, mau phân chia nhiệm vụ đi."



Hơn mười thủ hạ của hắn tuân mệnh rời đi.



Tên nam tử tà linh đứng phía sau Đạo Phong tiến lên đập tay vào vai hắn nói: 



"Vừa nãy ngài nói là muốn đổi tên cho nơi này, tôi lại nghĩ đến một chuyện. Ngài cũng coi như là đã lập được lên tông phái của mình rồi, cũng nên đặt cho bè phái của ngài một cái tên kêu kêu một chút."



Đạo phong cười nhạt:



"Muốn tên làm gì." 



"Tôi biết ngài không để ý hư danh, thế nhưng ngài cũng nên để cho người khác khi nhắc đến ngài còn có một cái cách gọi chứ. Giống như người ta nhắc đến " Thái Âm sơn" thôi là biết đó là nơi nào rồi. Nếu không thì biết gọi là gì, Qủy vương vô cực và thủ hạ của ông ta?"



Mấy tên bên cạnh rùng mình, nhìn về phía hắn. Đến cả cô gái đứng bên cạnh hắn cũng tức giận trừng hắn, trách mắng:



"Không được nhắc đến cái tên đó, huống hồ đây là Qủy Vực, quỷ thần ở rất gần đây đó." 
"Cứ làm như chưa ai tới một ngàn tuổi vậy."



"Phụt." Nam tử tà linh đó không nhịn được cười:



"Cậu nhóc này chơi vui đấy." 



Qua Qua chuyển ánh mắt sáng đánh giá cô gái kia, nó định đoán xem tu vi của cô ta. Nhưng kết quả lại phát hiện ra ngoài luồng tà khí bao quanh cơ thể cô ta ra còn có một luồng quỷ khí ẩn giấu bên trong. Giống như là nước ngầm, không để lộ ra nhưng vẫn luôn cuồn cuộn chảy không ngừng.



Trong lòng nó hết sức kinh ngạc:



"Cô gái này rốt cuộc là quỷ hay là tà linh, hoặc là đã tu luyện loại tà thuật gì vậy?" 



"Ngươi đi về hỏi hỏi Diệp Thiếu Dương xem hắn có biết cái người tên là Tần Phong hay không." Nam tử tà linh mỉm cười, chỉ vào nữ tử tà linh bên cạnh:



"Còn đây là nương tử của tại hạ, Tiểu Vân, cũng là chỗ quen biết cũ của Diệp Thiếu Dương."



"Tình nhân cũ sao?" Qua Qua nói một câu kiểu như là tự tìm đến chỗ chết vậy, trêu đến nỗi hai người kia muốn đánh nó một trận. 



Đạo phong phất tay một cái bảo thượng cổ tà thần rời đi, hoàn toàn coi như Qua Qua không tồn tại. Nhìn mấy người trước mặt, ánh mắt rơi xuống khuôn mặt Trần Lộ, hắn nói:



"Ta phải rời đi một chuyến, mọi chuyện chỗ này giao lại cho cô xử lí."



Trần lộ nghe thấy thế thì không hài lòng mà nói: 



"Tôi đi với ngài."



Từ khi mới bắt đầu tìm thấy Đạo Phong rồi dây dưa lấy nhau không biết bao nhiêu lần. Đạo Phong cũng coi như là đã đồng ý để cô ở lại bên cạnh hắn.



Tuy cô biết rằng mình và Đạo Phong vĩnh viễn không thể là người yêu nhưng chỉ cần có thể ở bên nhau như thế này. Cô cũng đã mãn nguyện lắm rồi, cô không muốn rời xa hắn. 



Đạo Phong nói:



"Đại bản doanh này là của chúng ta, giao cho người khác ta không yên tâm. Nên cô nhất định phải ở lại."



Trần Lộ nghe thấy thế thì trong lòng tuy là không muốn nhưng vì Đạo Phong coi trọng mình như vậy mà trong lòng vui đến ngây ngất. Cô nhìn hắn rồi gật đầu, nói: 



"Ngài yên tâm đi, tôi nhất định sẽ lo liệu ổn thỏa."



Tiểu Vân nói:



"Đạo phong ngài muốn đi làm gì?" 



"Hai việc." Đạo phong chậm rãi trả lời:



"Thứ nhất, diệt sạch hết Côn luân. Ngày đó khi giao chiến, ta đã từng hứa sẽ xóa bỏ cái tên phái Côn Luân, ta phải đi thực hiện lời hứa đó."