Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1072 : Thanh Vũ hiến thân (1)

Ngày đăng: 04:52 30/04/20


Một người một quỷ tiếp tục thảo luận kế hoạch cứu Mộ Thanh Vũ.



“Hiện giờ tôi không thể trở mặt với Mộ Thanh Phong.”



Diệp Thiếu Dương nói ra nguyên nhân đến tìm hắn giúp đỡ, tỏ vẻ bất kể thế nào mình cũng phải đợi Mộ Thanh Phong cứu Trương Tiểu Nhuỵ xong mới có thể bắt đầu triển khai mọi việc.



Muốn Mộ Thanh Phong giúp đỡ, dựa theo ước định mình phải giúp hắn xuống mộ trước đã. Điều tra chân tướng trận lụt, giải quyết cho xong việc này trước.



Ôn Hoa Kiều đương nhiên không có ý kiến gì.



“Nếu như để Thanh Vũ biết được mẹ cô ấy giết chết cha cô ấy, anh trai cô ấy lại giết chết mẹ của hai người thì cô ấy nhất định sẽ sụp đổ mất…



Đến lúc đó cô ấy sẽ không thể bình thường trước mặt Mộ Thanh Phong được. Một khi khiến hắn nghi ngờ, với tâm cơ của hắn thì rất dễ đoán ra chân tướng. Đến lúc đó tình hình sẽ rất rắc rối, vì vậy ý của tôi là muốn trước tiên cứ giấu Thanh Vũ đã...”



Diệp Thiếu Dương đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, hỏi Ôn Hoa Kiều:



“Mộ Thanh Phong có coi Thanh Vũ như em gái không?”



Ôn Hoa Kiều trầm tư một lúc rồi nói:



“Có lẽ hắn đối xử với Thanh Vũ không tồi, dù sao hai người bọn họ cũng là anh em mà. Có điều vì bản thân mình, hắn nhất định sẽ hy sinh Thanh Vũ.”



Diệp Thiếu Dương nói:



“Cô đang nói đến chuyện gả Thanh Vũ cho Bảo Ca? Bảo Ca vì sao nhất định phải cưới Thanh Vũ chứ?”



“Thứ nhất là vì bọn họ có hôn ước, Bảo Ca xem như là vị hôn phu của Thanh Vũ. Nếu như bên nữ thoái hôn bên nam sẽ mất hết mặt mũi, càng huống hồ hắn là con trai của tộc trưởng. Thứ hai… ”



Ôn Hoa Kiều cười tự tin:



“Anh có thể tìm thấy cô gái nào trong Thập Bát trại xinh đẹp hơn Thanh Vũ sao?”



Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai. Lý do này quả thật vừa thô bạo vừa trực tiếp.



“Đại pháp sư, tôi...”



Còn chưa dứt lời, Ôn Hoa Kiều đột nhiên hét lên một tiếng. Thân ảnh lung lay sau đó bay về phía ngoài cửa sổ.
Mộ Thanh Phong hừ một tiếng:



“Dựa vào chút kiến thức ít ỏi ấy của các ngươi thì biết cái gì.”



Ông lão đi đến trước mặt Mộ Thanh Phong gọi một tiếng:



“Lý Ông.”



Mộ Thanh Phong gật đầu, đứng lên đi cùng lão ra ngoài, trầm giọng nói:



“Kế hoạch đối phó với hắn vẫn không thay đổi. Có điều về phía gia tộc đại vu tiên… phải đẩy nhanh tốc độ lên. ”



Ông lão gật gật đầu:



“Sinh tử tồn vong, đều nằm trong đó.”



“Thắng rồi thắng rồi. A ha ha!”



Diệp Thiếu Dương cất tiếng cười lớn. Cách không đấu pháp mình vẫn thắng, hắn trẻ con mà nháy mắt với Ôn Hoa Kiều:



“Đã nói rồi mà. Tôi là một Thiên Sư Đạo môn, nếu như để cô bị người ta mang đi ngay trước mặt thì còn lăn lộn giang hồ gì nữa!”



“Đối thủ cũng rất trâu bò đấy!” Qua Qua than thở.



Diệp Thiếu Dương nhớ lại quá trình thì có chút không cười nổi nữa, chậm rãi nói:



“Tuy tôi cũng chưa dồn hết sức, có điều đối phương quả thực rất mạnh!”



Sẽ là kẻ nào chứ? Mộ Thanh Phong đương nhiên là đối tượng hoài nghi đầu tiên, thế nhưng hắn có thực lực này sao?



Hắn làm sao mà biết một mình hắn đã đánh với sáu người một lúc chứ...



Những vu sư đối phương kia ngược lại cũng không biết đối thủ chỉ là một mình Diệp Thiếu Dương. Nếu như biết sự thật thì có khi sẽ tức đến tức phun máu mất.



“Thi thể và hồn phách của tôi đều nằm trong tay bọn chúng. Nếu bọn chúng lại làm phép lần nữa… thì không thể phòng bị nổi đâu.” Ôn Hoa Kiều lo lắng nói.