Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1084 : Đại vu tiên vĩnh viễn (2)

Ngày đăng: 04:52 30/04/20


Nhưng đã động thủ, không còn đường lui nữa. Trương Quả nghiến răng, tự mình tiến lên, bắt đầu đại chiến với ma thần quỷ tướng.



Bên kia, Trương Thi Minh đã bức Cao Cao gần như cùng đường, trong nháy mắt hầu như sắp tiêu diệt, đột nhiên một cái tay to cuốn tới, giữ chặt Cao Cao, hướng xa xa chạy vội.



“A Ông!” 



Cao Cao nhìn thấy người cứu mình, thế mà lại là đại vu tiên, quay đầu nhìn, nhất thời kinh hãi.



Nơi đó còn có một đại vu tiên, tay cầm gậy tích trượng đầu quỷ, khống chế ma thần quỷ tướng đại chiến với Trương Quả, hơn nữa còn phun ra bản mạng cổ trùng: một con huyết điểu, ngăn trở Trương Thi Minh và Phi Phàm, không để bọn họ đuổi theo.



Đây là... Liệt hồn thuật! 



Dùng vu thuật tách ba hồn bảy vía ra, tự mình làm phép. Đây chính là một loại cực kỳ cao thâm trong vu thuật, cũng cực kỳ nguy hiểm.



Một khi hồn phách hai nơi có một chỗ bị hao tổn, ngay cả cơ hội tu bổ hồn lực cũng không có, sẽ hồn phi phách tán ngay lập tức...



“A Ông, ngươi đây là...” Cao Cao sốt ruột sắp khóc. 



Đại vu tiên không nói lời nào, kéo cô ở trên đường núi lầy lội chạy như điên một hồi, tiến vào một khe hẹp giữa núi.



Một trận gió thổi tới, đại vu tiên đột nhiên đứng lại, thở dài, nói với Cao Cao:



“Thôi, phía trước có huyết vu chặn đường, ta tránh không thoát một kiếp này rồi.” 



Lập tức từ trong ống tay áo lấy ra một cái ban chỉ lóe u quang, giao cho Cao Cao.



“Đây là vu tiên tín vật, có thể hiệu lệnh mọi người, gia tộc vu tiên không thể hủy ở trong tay ta...”



Khi nói chuyện, trong khe núi có mấy bóng người lao ra, càng lúc càng gần. 



“Không thể lỗ mãng, một mình ngươi, đấu không lại bọn chúng.” Đại vu tiên nghĩ ngợi:



“Tìm đạo sĩ kia hỗ trợ đi, nhất định phải hồi sinh vu linh tín nữ!”



Nói xong dùng sức đẩy cô một phát, Cao Cao lảo đảo một cái, trượt ngã xuống đất. 



Bóng người kia ra khỏi khe núi, lập tức hướng bên này lao tới.




Phi Phàm niệm chú ngữ, dùng sức lay động gậy tích trượng đầu quỷ, trong tích hoàn nổi lên một mảng huyết quang, xuất hiện khuôn mặt ma nữ vô diêm, trong mắt mang theo vẻ hoảng sợ vô hạn, nhìn Phi Phàm.



Phi Phàm cười một tiếng, lại lay động, khuôn mặt lại đó biến mất. 



“Cô ta nếu là biết chân tướng, tương lai nếu sống lại, đối với ngươi cũng là tai họa.” Trương Quả nói.



“Ta có cách xóa đi ký ức của cô ấy.”



Phi Phàm nhìn di thể đại vu tiên, thở dài nói: 



“Gia tộc đại vu tiên không thể không có vu linh tín nữ, ngươi tư tưởng quá bảo thủ, ta làm như vậy cũng là vì gia tộc truyền thừa, ngươi ngủ yên đi.”



Đoạn lời này là nói cho đại vu tiên đã chết nghe, tựa như cũng là dùng để an ủi bản thân.



Trên đường trở về, Diệp Thiếu Dương kể ra tình hình của cả câu chuyện, bảo Lâm Tam Sinh và Lý Lâm Lâm giúp mình phân tích. 



Lâm Tam Sinh tuy là nho sinh nhưng không cổ hủ, từng làm quân sư cho Kiến Văn đế, đầu óc rất nhanh nhạy.



Trải qua một loạt biến cố này, Diệp Thiếu Dương sợ kế tiếp mình xử lý không tốt, ảnh hưởng đại sự.



“Nói như vậy, chuyện đêm nay chỉ sợ thoát không được có can hệ với Mộ Thanh Phong kia, còn có con tộc trưởng.” 



Lâm Tam Sinh trầm ngâm một lát, phân tích.



Diệp Thiếu Dương nói:



“Ta cũng nghĩ như vậy, ta chỉ không dự đoán được, Mộ Thanh Phong vì sao lại có quan hệ với huyết vu.” 



Hắn từng nghe Tiểu Tuệ nói, huyết vu luôn luôn là từ trong Miêu tộc vu sư tìm kiếm mục tiêu, lần lượt thẩm thấu. Mộ Thanh Phong thân là tế ti một trại, bị huyết vu mượn sức coi như là chuyện nằm trong dự kiến.



Nhưng kết quả này vẫn làm Diệp Thiếu Dương cảm thấy có chút giật mình.



“Còn có Trương Quả cẩu tặc kia! Thật sự là âm hồn không tiêu tan, nơi nào cũng có hắn, lại cấu kết với huyết vu đối phó ta!” 



Diệp Thiếu Dương hận nghiến răng nghiến lợi. Trương Quả tham dự, làm chuyện này ngược lại đã rõ ràng: Tất cả là nhằm vào mình. Bằng không với loại cá tính đó của Trương Quả, không có một tia hứng thú đối với vu thuật của người Miêu, hơn nữa hắn là quỷ, cũng không thể tu luyện vu thuật, đối với tranh chấp của gia tộc đại vu tiên và huyết vu, hắn cũng chẳng thèm để ý tới làm gì.