Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1090 : Yêu thú thần bí (1)

Ngày đăng: 04:52 30/04/20


Lão giáo sư đi lên nói:



“Không được, những thứ này đều là văn vật, có giá trị khảo cổ tương đối, chúng ta cũng không phải trộm mộ, sao có thể tự tiện mở quan tài.”



Diệp Thiếu Dương dọc theo mép dưới nắp quan tài sờ soạng một vòng nói: 



“Đừng lo, quan tài này không mở được.”



“Không mở được?” Lão giáo sư sửng sốt, cũng ngồi xổm phía dưới quan tài, dùng đèn mũ soi chỗ nối nắp quan tài cùng thân quan tài, nhất thời hiểu ra, hít ngược một hơi nói:



“Sao có thể như vậy!” 



Chỗ nối nắp quan tài cùng thân quan tài, bị một loại vật phẩm giống như keo dính chặt, sờ vào xúc cảm cứng rắn, từ trình độ nào đó mà nói, loại keo này so với đinh quan tài còn hữu dụng hơn.



Đinh quan tài mặc kệ qua bao nhiêu năm, cũng có thể nhổ lên, nhưng dùng keo dính, trừ khi đem quan tài đập vỡ, bằng không không có cách nào mở quan tài.



“Quan tài này lại là gỗ Thiết Hoa, hầu như không đập vỡ được...” Lão giáo sư cũng nghĩ đến những điều này, không thể tưởng tượng thở dài: 



“Chẳng lẽ những quan tài này dùng gỗ Thiết Hoa chế tạo, chính là để hậu nhân không mở được sao?”



“Thiên hạ không có quan tài không mở được.” Diệp Thiếu Dương nói:



“Có lẽ dùng keo bịt miệng, là vì mật phong.” 



“Mật phong...” Lão giáo sư hồ nghi nhìn hắn:



“Vì sao phải mật phong?”



“Có thể là tà thuật nào đó, cần mật phong dưỡng khí, cung cấp hoàn cảnh sinh tồn cho thứ bên trong.” Diệp Thiếu Dương nói: 



“Tôi đoán, muốn biết chân tướng, cũng chỉ có mở quan tài.”



Lão giáo sư trở nên do dự.



Trương chủ nhiệm nói: 



“Tôi đồng ý mở quan tài, nhưng cần xin tổ chức trước.”




“Không có hứng thú.”



Lời của lão giáo cũng đã đến bên miệng, nào ngờ được đối phương từ chối dứt khoát như vậy, có chút xấu hổ và kinh ngạc. 



“Xin lỗi, tôi chỉ là đạo sĩ, đối với những thứ này không có hứng thú, tôi chỉ muốn biết, thứ này là để làm gì?”



“Một loại đồ đằng hiến tế.”



Lão giáo sư xoay người vuốt ve rãnh đá trên nền nói: 



“Nếu tôi không đoán sai, đây hẳn là dùng để huyết tế, mọi người xem, giữa hai đường hư tuyến này, còn có một lỗ tròn, hẳn là rãnh máu.



Như vậy, máu dùng để hiến tế, có thể thông qua rãnh, chảy xuôi đến vị trí mặt trời ở giữa.”



Lão giáo sư nói xong, hướng tới chính giữa bước đi, cầm đèn pin soi về phía đồ án mặt trời chính giữa, ngây ra tại chỗ. 



Ba người bọn Diệp Thiếu Dương cũng đi qua, hướng mặt trời ở giữa nhìn lại, lúc này mới phát hiện đây căn bản không phải rãnh điêu khắc ở trên đá, mà là một cái giếng sâu không thấy đáy.



Giếng rất rộng, đường kính ít nhất năm mét, đèn pin soi xuống, cái gì cũng không nhìn thấy.



Diệp Thiếu Dương đem đèn hoa sen ba màu đưa lên, vừa tới miệng giếng, ánh nến nhảy lên hai lần, tắt. 



“Đây là làm sao vậy?” Mộ Thanh Vũ lẩm bẩm.



“Yêu khí quá mạnh, hoàn toàn áp chế linh lực của đèn hoa sen ba màu.” Diệp Thiếu Dương âm thầm hít vào một hơi, chuyện tương tự, hắn cũng từng gặp được, từng đánh một trận.



Một lần đó, đối thủ của mình, là Tu La quỷ mẫu... 



Chẳng lẽ vật trong cái giếng này, có thể đánh đồng với Tu La quỷ mẫu?



Không không không, cái này tuyệt đối không có khả năng!



Diệp Thiếu Dương cảm thấy da đầu có chút ngứa ngáy. 



“Ồ, mọi người xem đây là cái gì?” La Trạch Hào ngạc nhiên kêu lên, cầm đèn pin soi về phía vách giếng bóng loáng