Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1094 : Bí mật trong quan tài (2)

Ngày đăng: 04:53 30/04/20


Bước xa một cái nhảy ra khỏi hang, Diệp Thiếu Dương dùng đèn mũ soi về phía trên hang, thấy được một màn khó có thể tin:



Một mặt quan tài hướng ra ngoài bị mở ra một cái hang, một người đang gầm rú, cố gắng bò ra bên ngoài, nhưng thân thể kẻ đó quá lớn, không bò ra được, mà quan tài chung quanh tựa như lại cứng rắn vô cùng, mặc cho tên to xác này đập như thế nào, cũng khó đập ra được một khối.



Thì ra một chuỗi tiếng vang kia, là thứ này làm ra! 



Mộ Thanh Vũ và Thạch Lỗi cũng chạy tới, thấy một màn như vậy, bị dọa không nhẹ.



“Là cương thi sao?” Thạch Lỗi run rẩy hỏi.



“Người sống có thể ở lại bên trong này sao?” 



Diệp Thiếu Dương đi qua, dùng đèn mũ soi về phía khuôn mặt cương thi kia, cương thi sợ sáng, gầm nhẹ một tiếng, lùi về trong quan tài.



Diệp Thiếu Dương gập lưng soi, hít ngược khí lạnh, cừ thật, thế mà là một con bạch mao thi ma!



Nhìn kỹ lại không đúng, treo trên người cương thi đó không phải lông trắng, mà là một đống thứ gì giống như mạng nhện. 



Diệp Thiếu Dương cầm đèn pin ghét sát vào, còn muốn xem cho kỹ, cương thi đó đột nhiên lao mạnh ra, hai tay vươn ra khỏi quan tài, hướng Diệp Thiếu Dương chộp tới.



Diệp Thiếu Dương nghiêng người né tránh, ống mực trong tay đã sớm chuẩn bị sẵn run lên, một sợi chỉ đỏ xâu tiền Ngũ Đế quấn lên cổ tay cương thi, liên tục quấn ba vòng, sau đó tạo thành nút thắt phép.



Cương thi tuy khỏe như trâu, nhưng đối với một sợi chỉ đỏ mỏng manh lại không có cách nào giãy đứt. 



Đối phó cương thi, không thể trì hoãn thời gian.



Diệp Thiếu Dương vốn định dùng Diệt Linh đinh đâm thủng đầu óc cương thi, lại lo lắng thi thủy bắn tung tóe, nghĩ một chút, dứt khoát nhét một nắm đậu đồng ở trong miệng cương thi, dùng Định Thi phù bịt miệng, niệm chú tế ra pháp thuật rải đậu thành binh.



Đậu đồng phát nổ bôm bốp ở trong miệng cương thi. 



Cương thi giống như nhảy nhót, đầu run lên có tiết tấu, một lát sau không cử động nữa, đầu cũng cúi xuống.




Diệp Thiếu Dương sau khi nói xong, nhìn bọn họ, bảo bọn họ tự hỏi một phen. 



“Tôi có mấy cái nghi vấn.” Thạch Lỗi đẩy đẩy kính mắt, nhìn Diệp Thiếu Dương, nói:



“Thứ nhất, quan tài, còn có thi thể trong quan tài, là ai bỏ vào, vì sao phải làm như vậy?”



Diệp Thiếu Dương dùng đèn mũ đảo qua tranh tường, dừng ở trên thân những người quỳ lạy kia, nói: 



“Những người này là dân tộc nào?”



Thạch Lỗi nói:



“Tôi từng xem, cách ăn mặc của những người này, tương tự với người Miêu, nhưng cũng có sự khác biệt, hẳn là bộ lạc người Miêu lúc đầu.” 



Mộ Thanh Vũ cũng gật đầu theo.



Diệp Thiếu Dương nói:



“Đại khái đã bao nhiêu năm?” 



“Ít nhất hơn một ngàn năm.” Thạch Lỗi phỏng đoán một phen rồi nói.



Diệp Thiếu Dương nói:



“Ở nơi này khai khẩn hang đá, hơn nữa đặt quan tài treo, chính là bộ lạc này, tôi đoán, đây là một loại nghi thức hiến tế, thông qua hiến tế những quan tài cùng thi thể này, tìm kiếm đạt được yêu thú trợ giúp, hoặc là lực lượng thần bí nào đó...” 



Thạch Lỗi một lần này chưa tỏ ra hoài nghi, cau mày, chậm rãi gật đầu, nói:



“Tiền lệ như vậy, quả thật có, đặc biệt dân tộc thiểu số, người Mông Cổ thì bái thương lang bạch lộc, thậm chí coi như tổ tiên của mình, cho rằng hiến tế có thể đạt được lực lượng của thần.”