Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1102 : Một đám lão đầu

Ngày đăng: 04:53 30/04/20


“Đến đến đến! Ngươi nay là có tiền đồ rồi phải không!”



“Đạo Phong, ngươi diệt tông môn Côn Luân ta, bần đạo không đội trời chung với ngươi!” Một đạo sĩ tuổi già sức yếu rống giận, muốn lao tới.



Đạo Phong cười nói: 



“Bị đánh còn chưa đủ, còn muốn đến nữa?”



Lão đạo sĩ đó vừa nghe, có chút lùi bước, hướng Thanh Vân Tử quát:



“Các ngươi còn không lên sao!” 



“Lên!” Thanh Vân Tử kêu mấy người còn lại, dần dần tản ra.



Đạo Phong vừa thấy trận thế này, bắt đầu sinh ý lui, bị mấy đại tông sư này vây, chơi cũng không vui đâu, lập tức quay đầu nói với Diệp Thiếu Dương:



“Bốn người này, để lại cho ngươi sai phái, ta đi Huyền Không quan chờ ngươi.” 



Nói xong tung người bay lên, trực tiếp từ trên vách núi nhảy xuống, lăng không bay đi.



Mấy người bọn Thanh Vân Tử không biết bay, đành phải theo triền núi đi xuống.



Trương Vô Sinh gấp bùa thành chim, thả bay ra ngoài, ở phía trước dẫn đường. 



“Sư phụ!” Diệp Thiếu Dương đuổi theo.



“Các ngươi đi trước, ta nói mấy câu.” Thanh Vân Tử khoát tay, bảo bọn họ đuổi theo, bản thân xoay người nhìn Diệp Thiếu Dương, trừng mắt nói:



“Trông cậy vào tên ngu xuẩn ngươi bắt Đạo Phong, xem ra không được, lão tử vẫn tự mình động thủ cho rồi!” 



Diệp Thiếu Dương đỏ mặt lên, ngập ngừng nói:



“Thật không dễ dàng gì gặp mặt, nói mấy việc khác được không?”



Thanh Vân Tử lúc này mới đổi một vẻ mặt, thở dài nói: 



“Ngươi mắt thấy sắp phải lịch kiếp rồi, cẩn thận một chút.”



Diệp Thiếu Dương nói:



“Lịch cái gì kiếp?” 



Thanh Vân Tử từ trong tay áo lấy ra một tờ giấy đóng dấu nhiều nếp nhăn nói:




Trương Vô Sinh ở bên cạnh chơi di động, làm bộ không để ý tới. 



Nếu có ai biết thân phận bọn họ, nhất định sẽ kinh ngạc tới mức cằm cũng rơi xuống:



Mấy vị tông sư đạo môn, tông sư một phái, mỗi người đều là mánh khoé thông thiên, có pháp lực vô biên, ở trong mắt người bình thường quả thực chính là người như tiên nhân, lại giống tiểu dân phố phường xô đẩy cãi nhau.



Cuối cùng vẫn là giải hòa, một đám lão nhân, dựa theo manh mối chim bùa lưu lại, tiếp tục đuổi theo... 



Diệp Thiếu Dương nhìn phương hướng Thanh Vân Tử biến mất, rất có loại xúc động muốn đi đuổi theo lão, nhưng mà không thể.



Còn có rất nhiều chuyện chờ mình đi làm.



“Diệp tiên sinh, Diệp tiên sinh?” 



Tương Lộ gọi vài lần, Diệp Thiếu Dương mới nghe thấy, quay đầu nhìn hắn.



Tương Lộ cẩn thận hỏi, mấy người chết kia nên xử lý như thế nào.



Một trận chiến này tuy đã diệt Hóa Xà, nhưng người cũng đã chết không ít. 



Diệp Thiếu Dương đi theo phía sau Tương Lộ, đám người tự động tách ra, lộ ra một mảng đất, có mấy thi thể nằm, đều là đầu một nơi thân một nẻo, còn có một người toàn thân đều nát.



Một đống xương cùng da thịt trải trên mặt đất, nhìn qua cực kỳ thảm thiết đáng sợ.



Diệp Thiếu Dương tiến lên kiểm tra một phen, không có thi khí và yêu độc vân vân, bảo Tương Lộ đi kiếm chút vôi đến, rắc lên những thi thể đó, sau đó lại vùi lấp, miễn cho xảy ra chuyện ngoài ý muốn. 



“Bên kia còn có mấy thi thể, chính là mấy tên sinh viên kia, tình huống khá đặc thù, phiền toái Diệp tiên sinh đi xem...”



Diệp Thiếu Dương tới lều trại của Trương chủ nhiệm kia, nhìn lướt qua Lý Quân hôn mê ở trên mặt đất, còn có hai người chết quần áo không chỉnh tề kia.



“Quái nha, ba người này, sao lại ở trong cùng một lều trại?” 



Diệp Thiếu Dương cảm thấy buồn bực, cho dù một người gặp tập kích, người còn lại ở phụ cận nghe thấy động tĩnh, chuyện thứ nhất cũng nên là gọi người mới đúng.



Thạch Lỗi ngay tại bên người Diệp Thiếu Dương, nhìn thấy hai sinh viên chết thảm, than thở, mình là đạo sư lần thực tập này, lại đánh mất hai học trò, trở về thật sự khó có thể ăn nói.



Tương Lộ ở một bên lên tiếng an ủi, nói: 



“Giáo sư Thạch không cần tự trách, nói câu không nên nói, xảy ra chuyện như vậy, cũng là bọn họ tự tìm, ngài xem cái di động này là biết.”



Thạch Lỗi từ trong tay hắn tiếp nhận di động, đọc một hồi, lặng lẽ không lên tiếng.