Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1139 : Không biết bao giờ gặp lại (1)

Ngày đăng: 04:53 30/04/20


Diệp Thiếu Dương hơi động tâm, đi lên nói:



“Cô quen biết cô ấy?”



Cô nương gật gật đầu, miệng mở ra, ở trong sự chờ mong của Diệp Thiếu Dương, phun ra một câu khiến hắn mở rộng tầm mắt: 



“Cho tôi chút đồ ăn.”



Nhìn ánh mắt kinh ngạc của Diệp Thiếu Dương, cô vuốt vuốt tóc bay rối loạn trên trán, mệt mỏi nói:



“Tôi hai ngày chưa ăn cái gì rồi.” 



Diệp Thiếu Dương từ trong ba lô lấy ra một túi hạt điều cay mua trước khi tới, bảo cô ăn trước, phân phó Tương Lộ đưa thêm chút đồ ăn tới đây.



Cô nương cắn hạt điều cay nói:



“Đây là cái gì, mùi vị không tệ.” 



“Hạt điều cay. Ăn ngon không.” Diệp Thiếu Dương thấy cô ăn có mùi có vị, cũng rút ra một nắm, bắt đầu ăn.



“Đắt lắm à?” Cô nương thuận miệng hỏi.



“Không đắt, túi nhỏ năm hào, to thì mấy tệ.” 



Cô nương sửng sốt, tuy mình luôn luôn ở trong sơn dã, có chút khoảng cách với xã hội nhân loại, nhưng giá trị tiền vẫn là biết.



Tứ Bảo bĩu môi, trong miệng than thở:



“Thực phẩm rác rưởi.” 



Tương Lộ bưng tới đồ ăn, tuy là cơm tập thể không mùi vị gì cả, nhưng cô nương ăn rất vui vẻ, Diệp Thiếu Dương thấy một màn này, thất vọng, vốn còn cho rằng thật không dễ dàng gì tìm được người giống mình thích ăn hạt điều cay, kết quả người ta chỉ là đói quá rồi.



Đừng nói hạt điều cay, nhắm chừng dù là bánh quẩy cũng có thể một hơi ăn mấy cây.



“Muốn uống nước hay không?” Diệp Thiếu Dương lấy ra một chai nước sạch đưa qua. 



Cô nương chưa đón lấy, nhìn hắn một cái nói:




Không ngờ về sau bị Phi Phàm phát hiện, lợi dụng vu lực của gậy tích trượng đầu quỷ, hạ cổ đuổi giết tôi, tôi trốn hai ngày hai đêm... Ngay tại một giờ trước, cổ trùng đó tự mình sinh mủ mà chết, tôi nghĩ nhất định là Phi Phàm đã xảy ra cái gì ngoài ý muốn, lúc này mới chạy tới, tất cả đã thay đổi. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”



Diệp Thiếu Dương nghe xong, bảo Tương Lộ đem gậy tích trượng đầu quỷ cầm tới - đây là thứ Tiểu Thanh ở trong hang đá tìm được. 



Trong đó có rất nhiều thi thể đã nổ thành mảnh vụn, không có cách nào phân biệt, nhưng gậy tích trượng đầu quỷ vẫn an ổn.



Diệp Thiếu Dương nói sơ qua về tình huống.



Cao Cao nghe xong, vuốt ve gậy tích trượng đầu quỷ, tâm tình rất lâu khó có thể bình tĩnh. 



“Nói như vậy, vu linh tín nữ là hắn lúc sắp chết, hy sinh bản thân để cứu?”



“Có thể nói như vậy.”



Cao Cao nghe xong, lắc lắc đầu, thở một hơi thật dài, lẩm bẩm: 



“Đại vu tiên nói không sai, Huyết vu không thể tin, quả nhiên... Phi Phàm tên ngu xuẩn này, vẫn trúng bẫy bọn hắn. Cũng may hắn cuối cùng, vẫn đã làm một chuyện chính xác, ngược lại cũng... Chưa để gia tộc mất mặt.”



Nói xong, nước mắt rơi xuống.



Diệp Thiếu Dương không biết cô vì sao mà khóc, là vì đại vu tiên, vì những người trong gia tộc hy sinh, hay là vì Phi Phàm. 



Hắn cũng không có tâm tình đi đoán quan hệ giữa bọn họ, một câu thôi, chuyện không liên quan mình.



Qua một hồi lâu, Cao Cao khôi phục tinh thần, vuốt ve thiền trượng trong tay nói:



“May mắn Huyết vu cũng tổn thương thảm trọng, Bất Tử Huyết Ô cũng đã chết, cuối cùng là lưỡng bại câu thương, chỉ cần vu linh tín nữ còn sống, chúng ta còn có cơ hội.” 



Diệp Thiếu Dương hơi động tâm, hỏi cô:



“Cô có biện pháp nào để cô ấy thất phách trọng sinh, khôi phục ý thức hay không?”



Cao Cao nói: 



“Trừ khi dùng thuật hiến tế, lấy máu của anh đến hiến tế.”