Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1142 : Không hẹn ngày gặp lại (4)

Ngày đăng: 04:53 30/04/20


Ôn Hoa Kiều sửng sốt, cái gì cũng không để ý mà nói:



“Hài tử ngốc, mẹ không phải là vì con, con chẳng lẽ không muốn ở lại bên cậu ta, không muốn ở cùng một nơi với cậu ta?”



Diệp Thiếu Dương biết “cậu ta” trong miệng của bà, chính là mình. 



Mộ Thanh Vũ thở dài, cười khổ một cái, nói với Ôn Hoa Kiều:



“Mẹ, nếu con không chết mà nói, con nhất định sẽ cố gắng tranh thủ, nhưng mà... Từ một khắc con chết đó, tất cả đều đã kết thúc, con bây giờ chỉ là một quỷ hồn, con có thể làm cái gì?”



Ôn Hoa Kiều ngây ngốc nhìn con gái, thì thào lập lại một lần: 



“Ta có thể làm cái gì... Đúng vậy, ta có thể làm cái gì?”



Nước mắt trào ra, ôm đầu con gái, bi ai nói:



“Số con, cũng khổ như mẹ, thôi, thôi, lưu lại lại có thể làm cái gì, chúng ta vẫn là đi thôi... Diệp Thiên Sư, hy vọng có thể nói một câu, để hai mẹ con chúng tôi cũng có thể kiếm được công việc, ở lại âm ty, ngày đêm bên nhau...” 



Mộ Thanh Vũ nói:



“Nên thế nào, chính là thế đó, đừng làm khó Thiếu Dương ca nữa.”



Nói xong đứng dậy, hướng Diệp Thiếu Dương cười cười nói: 



“Thiếu Dương ca, cảm ơn anh, vì mọi thứ đã làm cho nhà em.”



Diệp Thiếu Dương trầm mặc không nói gì, đưa bọn họ tới bên ngoài.



Lúc này mưa đã triệt để tạnh, thời tiết sáng sủa, gió núi mát mẻ, ánh trăng vằng vặc. 



“Đã lâu chưa được thấy trăng rồi.” Mộ Thanh Vũ lẩm bẩm:



“Ánh trăng thật đẹp, đáng tiếc, đáng tiếc...”



Nước mắt trong mắt chảy xuống. 



Diệp Thiếu Dương đi đến bên cạnh đám người Chanh Tử, từ biệt với bọn họ trước, đều là người nhà mình, lại có Tiêu Dật Vân bảo kê, Diệp Thiếu Dương cũng không có gì phải chiếu cố, chỉ nói Tiêu Dật Vân chiếu cố tốt bọn họ.



Mọi người cùng nhau trêu Tiêu Dật Vân và Chanh Tử, đợi một hồi, Diệp Thiếu Dương cảm giác không sai biệt lắm, bảo bọn họ đi trong khe núi chờ trước, nhìn bọn họ phi thân xuống, sau đó trở lại bên người Ôn Hoa Kiều và Mộ Thanh Vũ.
“Biết rồi, về rồi xem.” 



Ngắt điện thoại, Diệp Thiếu Dương gọi điện thoại Nhuế Lãnh Ngọc, kết quả vẫn tắt máy, trong lòng dâng lên một tia cảm giác không tốt.



“Lão cha, vì sao không nói thật với tiểu sư thúc?”



Tiểu Ngư nhìn lão Quách buông di động, có chút trách cứ nói. 



Lão Quách thở dài nói:



“Ta lo lắng tâm hắn loạn, sẽ chậm trễ chính sự của hắn.”



Tiểu Ngư bĩu môi nói: 



“Cái này là thúc ấy tự mình làm, không trách được người khác, trên chuyện này, con đứng ở bên Tiểu Ngọc tỷ.”



Lão Quách quay đầu nhìn con gái, trách mắng:



“Tiểu sư thúc con làm người ra sao, ta rõ ràng nhất, hắn tuyệt đối không phải người như thế.” 



Tiểu Ngư nói:



“Nhưng những bức ảnh kia, còn có ghi âm...”



“Đây nhất định là hiểu lầm, hắn có thể là bị người ta hãm hại.” Lão Quách thở dài, nói: 



“May mắn, hắn sắp về rồi, chờ hắn trở về tất cả đều rõ.”



Tiểu Ngư chu mỏ, như có chút đăm chiêu.



Mười giờ trưa, Diệp Thiếu Dương đợi được Cao Cao, cùng nhau ngồi Land Rover của Tương Lộ, trở lại Thập Bát trại, vào ở khách sạn lúc trước từng ở. 



Diệp Thiếu Dương nhớ tới cô nương Ngô Dao ở trong sinh Miêu trại kia.



Nghĩ đến nội y của cô ấy còn ở trong túi hành lý của mình, vẫn chưa kịp đưa cô, Diệp Thiếu Dương có chút xấu hổ.



Bởi vì xe về Tương Tây phải buổi tối mới có, Diệp Thiếu Dương vốn định đem Ngô Dao gọi ra, cùng nhau ăn cơm chiều, điện thoại cũng lấy ra rồi, đột nhiên nghĩ đến sau khi gặp mặt khẳng định phải tán gẫu tới Mộ Thanh Vũ, đến lúc đó hai người đều là một hồi đau buồn, thấy dứt khoát thôi đi, gửi tin nhắn nói cho cô mình đã rời khỏi Tương Tây, bảo trì liên hệ, có cơ hội tụ tập sau.