Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1146 : Thần bí lai khách (2)

Ngày đăng: 04:53 30/04/20


Quả nhiên là có mưu đồ, Diệp Thiếu Dương nhìn lão, bất động thanh sắc hỏi ngược lại:



“Hợp tác cái gì?”



Thạch Lỗi cười cười nói: 



“Tôi hiện tại không tiện nói, đợi lát nữa đến Tương Tây, các cậu theo tôi đi gặp một người, cái gì cũng sẽ biết.”



Thần bí như vậy?



Diệp Thiếu Dương đoán trước được không có việc gì tốt. Trong lòng tuy rất tò mò, nhưng không muốn thêm chuyện. 



Đây là phẩm chất Diệp Thiếu Dương cho rằng tốt nhất trên người mình, thứ mình không nên biết, tuyệt đối không muốn nhiều chuyện, nếu không mình cho dù có mười mạng cũng phải đưa ra ngoài.



Lập tức cố ý nhìn nhìn di động nói:



“Tôi còn có một giờ nữa phải lên tàu, sợ là không có thời gian đi gặp bằng hữu của ông.” 



Thạch Lỗi cười nói:



“Cậu theo tôi đi gặp, cho dù không có tàu, hắn cũng vẫn có thể đưa cậu trở về.”



“Trực thăng sao? Trâu bò như vậy?” Diệp Thiếu Dương nhíu nhíu mày, có chút phản cảm nói: 



“Nói như vậy, tôi không đi không xong rồi?”



Thạch Lỗi nói:



“Sao có thể, chúng ta là rất thân mật, muốn tìm cậu hợp tác mà thôi, cho dù không thành cũng không sao, nghe một chút cũng tốt.” 



Tứ Bảo thúc thúc cánh tay Diệp Thiếu Dương nói:



“Tôi đã dự cảm được chuyện gì rồi.”



Diệp Thiếu Dương nói: 



“Cái gì?”



Tứ Bảo một tay vươn ngang ra, một tay khác đặt ở bên trên, hai ngón tay cái làm bộ dạng hoạt động, hướng Thạch Lỗi nhướng mày nói:




“Ông vẫn là nói thẳng đi, rốt cuộc là chuyện gì.”



Xem hồ sơ của người ta, ngươi đến lúc đó lại nói không muốn hợp tác, chỉ sợ sẽ không đơn giản như vậy. 



Thái Vũ cười cười nói:



“Diệp tiên sinh không cần cẩn thận như vậy, những tài liệu này có thể cho cậu xem, tự nhiên là tín nhiệm cậu, cho dù các cậu không muốn hợp tác, cũng không sao. Đây là nước Hoa Hạ, nước Hoa Hạ là giảng nhân quyền.”



Diệp Thiếu Dương cười một tiếng, khoát tay nói: 



“Ngài vẫn là nói thẳng đi, nói xong lại xem những thứ này cũng không muộn.”



Thái Vũ cũng không kiên trì, mời hai người uống trà, bắt đầu tự mình kể:



“Các cậu hẳn là cũng đoán được, tôi là một quan viên, cụ thể chủ yếu phương diện khoa khảo. Nói ngắn gọn đi, năm năm trước, chúng tôi ở thời điểm khảo sát đối với La Bố Bạc, ở trong phạm vi di chỉ Lâu Lan, phát hiện một cổ mộ cực lớn, thành lập đội khảo sát, giáo sư Thạch lúc ấy cũng ở trong đó... 



Chúng tôi sau khi đi xuống, mới phát hiện cái này không phải cổ mộ đơn giản như vậy, mà là một cung điện trong lòng đất, chủ yếu là dùng để tiến hành nghi thức hiến tế nào đó... Chúng tôi ở bên dưới gặp được rất nhiều hiện tượng thần quái, lúc ấy trong chúng tôi, cũng có cao nhân như cậu, mới một đường xuống đến phía dưới cùng của cổ mộ, cách mặt đất khoảng một ngàn mét!”



“Một ngàn mét...” Tứ Bảo âm thầm hít vào một hơi:



“Thông cảm tôi nói thẳng, mộ sâu một ngàn mét, tôi từ trước tới giờ chưa từng gặp.” 



Thái Vũ nhìn như thuận miệng hỏi:



“Đại sư từng gặp rất nhiều mộ?”



Diệp Thiếu Dương ở phía dưới cái bàn giẫm Tứ Bảo một phát, Tứ Bảo nhất thời tỉnh ngộ, cười cười, lấy lệ cho qua. 



Thái Vũ cũng không truy hỏi, nói với Thạch Lỗi:



“Ông lúc ấy ở hiện trường, phía sau ông nói đi.”



Thạch Lỗi gật gật đầu, nói: 



“Lúc ấy, chúng tôi ở phía dưới cùng của mộ địa, phát hiện một cánh cửa thủy tinh, cạnh cửa có tranh tường văn tự, trong chúng tôi có chuyên gia phương diện này, phiên dịch thành Hán ngữ, đại ý chính là ở trên cửa hạ nguyền rủa, tuyệt đối không thể đi qua.



Chúng tôi cũng không phải không tin, nhưng đã đến nơi đó, không đi qua xem một chút, thật sự là quá mức tiếc nuối, vì thế chúng tôi đi về trước, tìm khắp nơi cao nhân như các cậu... Tổng cộng bốn người, nói ra các cậu cũng đừng cười, chúng tôi có thể tìm được, cũng đều là đỉnh cấp pháp sư của dân gian.”