Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1153 : Nguy cơ không nhìn thấy (2)

Ngày đăng: 04:53 30/04/20


Trên mặt gương phát ra một loại u quang màu lam, cho dù ở dưới ánh đèn vẫn thấy được rõ ràng.



“Đây là cái gì!” Tiểu Ngư tò mò nói, ghé lên nhìn.



Diệp Thiếu Dương nói đại khái một lần. 



Cha con hai người nghe chậc chậc lấy làm kỳ, Tiểu Ngư nói:



“Vậy cái gương này vì sao đột nhiên sáng lên?”



“Ta cũng không biết.” Diệp Thiếu Dương nghĩ qua, tám phần là Ngư Huyền Cơ đang nhắc nhở mình, đừng quên chuyện cô ấy nhờ vả, không nói, mình vốn đã nghĩ, gặp được Tạ Vũ Tình liền ủy thác cô ấy đi điều tra, kết quả một mực bận chuyện Tiểu Nhụy, thật sự đem chuyện này quên mất. 



Vừa lúc có thể quan tâm một chút cô ấy về nhà chưa.



Diệp Thiếu Dương lập tức gọi điện thoại cho cô, biết được cô vừa về nhà.



“Sao vậy, vừa tách ra đã không nỡ rồi?” Tạ Vũ Tình đùa. 



“Đừng tự luyến nữa, tìm chị có việc.”



Lúc trước trên wechat, Diệp Thiếu Dương đã từng đề cập chuyện này, lập tức nói sơ qua một lần nữa.



Tạ Vũ Tình nói: 



“Ừ, cậu có ngày tháng năm sinh, còn chỉ định một chữ trong tên, vậy dễ xử lý rồi, hồ sơ hộ tịch sàng chọn một chút là ra.”



“Vậy chị ngày mai đi tra xét nói cho tôi biết.”



“Được, ai u... Cái quần này của tôi chặt quá, không cởi xuống được, mau tới giúp tôi.” 



Diệp Thiếu Dương ho khan hai tiếng, nhìn hai cha con trước mặt, che miệng nhỏ giọng nói:



“Đừng dụ hoặc tôi.”



Tạ Vũ Tình cười lên khanh khách: 



“Cậu thực không đến sao, vậy chị đi ngủ, thật là, về sau cậu muốn đến cũng không có cơ hội.”



“Ừ ngủ ngon.”



Cúp điện thoại, Quách đại tẩu cũng đem mì bưng lên, mì cà chua trứng gà, trứng gà còn là lòng đào, đủ thấy dụng tâm, Diệp Thiếu Dương rất cảm động. 




“Cô là làm sao biết việc này?”



“Đương nhiên là Lãnh Ngọc tỷ tỷ nói, chị ấy sau khi biết, rất đau lòng, muốn rời khỏi, bảo con thay chị ấy chiếu cố Tiểu Nhụy tỷ tỷ, tự nhiên phải có lý do chứ, hơn nữa chị ấy cũng cần một người đến an ủi...” 



Diệp Thiếu Dương ngây ra một lát, nói:



“Cô ấy có nói cái gì không?”



Tiểu Ngư lắc đầu, nói: 



“Chị ấy không cho con nói cho thúc, nhưng con vẫn nói cho thúc, chị ấy... đã khóc.”



Trong đầu Diệp Thiếu Dương liên tưởng đến loại hình ảnh đó, trái tim lúc ấy đã tan vỡ, nhưng hiện tại không phải lúc khổ sở, hắn cố gắng gượng tinh thần, hỏi Tiểu Ngư:



“Cô ấy đi đâu?” 



“Chị ấy cũng không cho con nói, nhưng chị ấy nói cho con biết, chị ấy đi Nga Mi sơn, một phương diện đem Ngũ Bảo Kim Liên trả về, một mặt... nói là dùng nghiệm chứng phật duyên của mình.”



Diệp Thiếu Dương vừa nghe lời này, lập tức nhảy dựng lên, thất thanh nói:



“Cô ấy không phải muốn xuất gia chứ?” 



Tuy trước đó hai người bọn họ đã nói sẵn, muốn cùng đi Nga Mi sơn, cũng coi như trong kế hoạch... Nhưng, ở sau khi xảy ra loại chuyện này, một mình cô ấy đi Nga Mi sơn, Diệp Thiếu Dương nghĩ một chút cũng cảm thấy chân như nhũn ra, đột nhiên lại liên tưởng đến ở trong giếng cổ “Lai Sinh Nguyên” nhìn thấy ảo giác “Hồng phấn khô lâu”, lại lo lắng một trận.



Lão Quách đứng dậy, thở dài nói:



“Ta cảm giác... Tựa như là có loại khả năng này, nhưng có lẽ cô ấy chỉ là đi giải sầu chút.” 



“Giải sầu!” Diệp Thiếu Dương ồn ào lên:



“Đi am ni cô giải sầu à?”



Đứng dậy, ở trong phòng đi qua lại vài vòng, đột nhiên đứng lại, chất vấn lão Quách: 



“Không đúng! Đệ lúc đó gọi điện thoại cho huynh, khi đó Tiểu Ngư đã thay phiên cho cô ấy... Khi đó cô ấy đã đi rồi! Huynh lúc ấy vì sao không nói chứ!”



Lão Quách nhìn hắn, khe khẽ thở dài



“Ta nói, đệ sẽ trở về sao?”