Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1174 : Đại tỷ họ gì

Ngày đăng: 04:54 30/04/20


Diệp Thiếu Dương trên vai vác Nhuế Lãnh Ngọc, theo tường vây, chạy như điên về phía xa xa.



Toàn bộ nữ ni nhìn theo hắn rời đi, mỗi người vẻ mặt khác nhau, lớn tuổi một chút lắc đầu thở dài, có một số ni cô trẻ tuổi, tuy không dám biểu lộ cảm xúc, lại mở to hai mắt, xuất thần nhìn bóng lưng Diệp Thiếu Dương.



Có mấy người mới xuất gia, thậm chí miên man bất định, ảo tưởng mình trở thành người kia trên vai Diệp Thiếu Dương, lại vội vàng tỉnh ngộ, vội vàng niệm A Di Đà Phật. 



Diệp Thiếu Dương dứt khoát theo tường vây một đường chạy như điên, đi mãi tới tiền viện, liếc một cái nhìn thấy Tiểu Ngư bồi hồi ở ngoài cửa sân, đứng ở trên thềm cửa Kính Hoa am, huýt sáo một tiếng về phía cô.



Tiểu Ngư ngẩng đầu lên, nhìn thấy Diệp Thiếu Dương một tay chống nạnh, một tay ôm Nhuế Lãnh Ngọc, cất tiếng cười to.



Tiểu Ngư đầu tiên là chấn động, tiếp đó dùng sức nhảy lên: 



“Tiểu sư thúc soái ngây người!”



Diệp Thiếu Dương tung người nhảy xuống, sợ có ni cô đi ra đuổi theo, chạy vội về phía xa, cũng không quay đầu lại nói:



“Đi!” 



Tiểu Ngư hô to gọi nhỏ, chạy ở phía sau.



Trong Kính Hoa am, Tĩnh Tuệ sư thái giải tán mọi người, theo hai sư muội trở lại thiện phòng, đem sự tình nói một lần.



Khai Tuệ sư thái vừa nghe xong, cả giận nói: 



“Thật buồn cười, Diệp Thiếu Dương to gan lớn mật, thế mà lại dám... Khinh bạc sư tỷ như vậy.”



Tĩnh Tuệ sư thái khẽ gật đầu nói:



“Hắn không phải là cố ý khinh bạc, chỉ là vô kế khả thi, thôi, tình kiếp chung quy khó tránh khỏi, ai tu đạo của người nấy.” 



Minh Tuệ sư thái thấy bốn phía không có ai, ghé ở bên tai Tĩnh Tuệ sư thái nói:



“Diệp Thiếu Dương kia đã hôn được sư tỷ chưa?”



Sắc mặt Tĩnh Tuệ sư thái đỏ lên, trầm giọng nói: 



“A Di Đà Phật, chẳng qua là một túi da bọc xương trắng, quan trọng lắm sao?”



Sau đó thấp giọng nói:
“Tôi bây giờ cũng không có mặt mũi trở về nữa, tôi mặc kệ, là anh đem tôi ôm ra, tôi bây giờ ni cô cũng không làm được nữa, anh phải chịu trách nhiệm đối với tôi!”



Toàn thân Diệp Thiếu Dương run lên, ngây ra như phỗng.



Tiểu Ngư thật sự nhịn không được, bật cười, tiến lên kéo tay Văn Hạo, khuyên nhủ: 



“Vị tỷ tỷ này, vậy đi, hai ngươi ai cũng chưa chịu thiệt, em hỏi chị này, người muốn đổi vị trí với chị, có phải tên Nhuế Lãnh Ngọc hay không?”



Văn Hạo nói:



“Không biết tên gì, chúng tôi là cùng một nhóm vào núi không sai, nhưng mọi người đều là tới xuất gia, tâm tình không tốt, bình thường đều đem bản thân nhốt ở trong phòng, không có lui tới.” 



Diệp Thiếu Dương hỏi:



“Bộ dạng cô ấy ra sao, xinh đẹp không?”



Văn Hạo suy nghĩ một chút nói: 



“Ừ... Không sai biệt lắm với tôi, không đẹp bằng tôi.”



Diệp Thiếu Dương nhìn chằm chằm cô một hồi rồi nói:



“Được rồi, vậy khẳng định không phải cô ấy.” 



Tiểu Ngư đi tới, giận lườm hắn một cái nói:



“Thúc không biết nữ sinh đều là tự kỷ sao, con còn cảm thấy con rất đẹp đây.”



“Con vốn đã rất đẹp mà.” 



“Hắc hắc, lời này con thích nghe.” Tiểu Ngư hướng hắn chớp chớp mắt, đi đến trước mặt Văn Hạo, đem đặc thù tướng mạo Nhuế Lãnh Ngọc miêu tả một phen, xác định chính là Nhuế Lãnh Ngọc không sai.



“Làm sao bây giờ?” Tiểu Ngư nhìn Diệp Thiếu Dương nói.



Diệp Thiếu Dương có chút mất hồn mất vía, lẩm bẩm: 



“Cô ấy đã thay đổi vị trí với người ta, nhất định là thời điểm con cùng vị sư thái kia đi vào hỏi thăm, bị cô ấy phát hiện, cô ấy không muốn gặp ta, cho nên mới sẽ đổi vị trí với người ta.”