Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1223 : Thiên cơ (1)

Ngày đăng: 04:54 30/04/20


Ở chỗ Diệp Thiếu Dương ăn chực một bữa cơm trưa, Tiểu Ngư trở lại trường học.



Cô bé đã hạ quyết tâm, phải chạy trốn Ngư Huyền Cơ, sống sót cho tốt, chỉ là chân tướng sự tình dù sao quá mức rung động, làm cô bé nhất thời không thể quên mất, cũng chỉ có thể cố gắng không đi nghĩ nữa.



Chạng vạng tan học, Tiểu Ngư và mấy người bạn cùng phòng cùng đi căn tin ăn cơm, kết quả vừa tới cửa căn tin đã bị Vương Lâm ngăn cản. 



Trong tay Vương Lâm xách theo một cái bánh ngọt lớn, cùng một bó hoa hồng, đầy chờ mong đi lên đón, một mặt giải thích, một mặt mời Tiểu Ngư đi ăn cơm, tỏ vẻ nếu Tiểu Ngư không tha thứ hắn, hắn sẽ một mực đi theo, nếu cô bé về ký túc xá, hắn sẽ cầm hoa hồng đi dưới lầu ký túc xá cô bé, lớn tiếng gọi tên cô bé.



Tiểu Ngư tuy tính cách hướng ngoại, nhưng cũng không muốn trở thành nhân vật tin tức trong trường học, lại nói từ biểu hiện của Vương Lâm tới xem, cô bé thật ra đã tha thứ hắn, hơn nữa hôm nay là sinh nhật hắn, hai người từ Thạch Thành cùng nhau tới nơi này vào đại học, ngay cả sinh nhật cũng không ở bên người ta, thật sự có chút nói không thông.



Cẩn thận nghĩ nghĩ, hiện tại trời còn chưa tối, trên đường bên ngoài trường học người đến người đi, cũng không có chuyện gì, vì thế, Tiểu Ngư lấy tư thái cao ngạo lạnh lùng tiếp nhận hắn xin lỗi. 



“Chúng ta đi khách sạn gần trường học nhất, nơi đó nhiều người, hơn nữa trước giờ tự học buổi tối phải trở về.”



Vương Lâm liên tục gật đầu, tỏ vẻ làm theo tất cả.



Tiểu Ngư về ký túc xá thay một bộ quần áo mới vài ngày trước vừa mua, cùng Vương Lâm đi ra cổng trường. Vương Lâm tìm một cửa hàng chiêu bài lớn nhất, đặt phòng, lúc đi vào, Tiểu Ngư nhìn thấy trong sảnh có rất nhiều học sinh, cũng an tâm. 



“Lâm Tử, anh phải hiểu, tiểu sư thúc của em không phải người bình thường, lại càng không phải người ngoài gì cả, sư thúc cùng lãnh vũ tỷ đến nơi đây, chuyên môn là vì em, anh tuyệt đối phải nhớ kỹ, bọn họ đều là người thân nhất của em, em không cho phép anh đắc tội bọn họ nữa.”



Nhất là sau khi biết “thân thế” của mình, Tiểu Ngư đối với chuyện Diệp Thiếu Dương và Nhuế Lãnh Ngọc làm vì mình càng thêm cảm ơn, nhưng cô bé không chuẩn bị đem chân tướng nói cho Vương Lâm.



Đối với một người không tin trên đời có quỷ mà nói, loại sự tình này quả thực chính là nói nhảm mà thôi. Tiểu Ngư tính chờ hai người sau khi thật sự kết hôn ở bên nhau, coi nói như câu chuyện thú vị từ từ nói cho hắn. 



Đối với tương lai, cô bé thật ra là có lòng tin. Đương nhiên điều kiện tiên quyết là mình có thể vượt qua tử kiếp này.
Diệp Thiếu Dương chậm rãi nhập định, trầm luân ở trong loại cảm giác kỳ diệu này, dần dần cảm giác được mình giống như đã bắt được cái gì... 



Không biết qua bao lâu.



Ở trong sự chờ mong của Nhuế Lãnh Ngọc và lão Quách, Diệp Thiếu Dương chậm rãi mở mắt.



“Thế nào?” Nhuế Lãnh Ngọc có chút khẩn trương hỏi. 



Diệp Thiếu Dương hé miệng, vừa muốn nói chuyện, đột nhiên cả người run lên, phun ra một ngụm máu.



Nhuế Lãnh Ngọc và lão Quách nhất thời bị dọa chân tay luống cuống.



Diệp Thiếu Dương khoát tay áo, ý bảo mình không có việc gì, ngồi ở trên sô pha, há mồm thở dốc. 



Nhuế Lãnh Ngọc từ trên bàn cầm lấy giấy rút, đi qua lau máu bẩn trên người hắn, trong lòng tuy khẩn trương, nhưng không dám mở miệng hỏi, sợ quấy rầy hắn.



Qua một hồi lâu, Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, lớn tiếng thở dài: “Cái đệch, thiếu chút nữa đã không về được!”



“Không về được? Có ý tứ gì?” Lão Quách nghe thấy hắn nói chuyện, lúc này mới dám mở miệng dò hỏi. 



“Đệ nhìn trộm được thiên cơ rồi.”



Lão Quách và Nhuế Lãnh Ngọc liếc nhau một cái, đều là vẻ mặt ngây dại.