Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1235 : Cái thế anh hùng (2)

Ngày đăng: 04:54 30/04/20


“Sao có thể như vậy!”



Vốn tưởng rằng nắm chắc thắng lợi, tất cả đều đã kết thúc, không ngờ thế mà lại xảy ra loại biến cố không thể tưởng tượng này, Ngư Huyền Cơ ngây ra tại chỗ.



Đám người Diệp Thiếu Dương cũng không hiểu ra sao, không biết đã xảy ra cái gì. 



Đúng lúc này, một thanh ảnh từ xa xa bắn nhanh đến, nháy mắt bay tới gần.



Một thân áo xanh, trong tay cầm Đả Thần Tiên, một mái tóc dài ở trong gió bay tán loạn, trên mặt vẫn như mặt nạ, không có bất cứ biểu cảm gì.



“Đạo Phong, trời ạ!” Tiểu Bạch kêu lên đầu tiên, trong mắt lập tức bắn ra vô số ngôi sao. 



Tiểu Thanh lại nhíu mày nói: “Không cần như vậy chứ, mỗi lần đều là ra màn ngầu như thế này.”



Nhìn thấy Đạo Phong, trái tim toàn bộ mọi người đều dừng lại.



Lão Quách lão lệ tung hoành, thất thanh khóc rống. 



“Ngăn hắn!” Ngư Huyền Cơ phục hồi tinh thần, vội vàng hạ đạt mệnh lệnh.



Thụ yêu hình dạng như lão yêu bà kia lập tức tung người bay lên, ngăn Đạo Phong, quát lớn: “Cuồng đồ lớn mật!”



Đạo Phong cũng không nhìn ả, Đả Thần Tiên trong tay đột nhiên phóng ra lục quang, giơ lên cao cao, hướng đầu của thụ yêu nện xuống. 



Thụ yêu vội vàng giơ hai tay, biến ảo thành cành cây, ý đồ đỡ Đả Thần Tiên, kết quả hai bên va chạm, thụ yêu rú thảm một tiếng, rơi xuống.



Thụ yêu này cũng xui xẻo, phía dưới vừa lúc chính là giếng luân hồi, trực tiếp rơi vào, ngay cả bọt cũng chưa nổi lên một cái, đã bị hút vào trong mắt luân hồi.




Một nhân gian thiên sư, một tuần du thiên thần, trận chiến cuối cùng thuộc về hai người bọn họ rốt cuộc mở màn. 



Lúc đó, Đạo Phong ôm Tiểu Ngư đang xuyên qua khe hở hư không, bay đi nhân gian.



“Nhị sư thúc, sư thúc vẫn đẹp trai như vậy nha, sư thúc tựa như chưa già đi một chút nào.” Tiểu Ngư nhìn từ bên cạnh khuôn mặt Đạo Phong, ngọt ngào nói.



Mười năm trước, Đạo Phong ở lại Thạch Thành một đoạn thời gian tương đối dài, theo lão Quách cùng nhau khai quang bắt quỷ, Tiểu Ngư khi đó mới sáu bảy tuổi, còn chưa đi học, cũng thường xuyên gặp mặt. 



Tuy mười năm không gặp, nhưng Tiểu Ngư đối với hắn không có một chút cảm giác xa lạ, vẫn thân thiết như vậy.



Đạo Phong nói: “Ta sao lại thành nhị sư thúc rồi.”



“Diệp Thiếu Dương là tiểu sư thúc, để phân chia, ngài tự nhiên là ‘Nhị’ rồi.” 



Tiểu Ngư nghĩ đến quá trình mình được cứu vớt, vẫn có chút cảm giác như lọt vào trong sương mù, lẩm bẩm: “Nhị sư thúc, chuyện này rốt cuộc là sao, con không phải đã bị Ngư Huyền Cơ... Nuốt sao, vì sao đột nhiên lại không có việc gì?”



Lúc này hai người đã đến nhân gian, xuất hiện ở trong khoảng vườn trường chỗ thân thể Tiểu Ngư, Đạo Phong ôm cô bé chậm rãi vừa đi vừa nói: “Khi con còn nhỏ, ta đã nhìn khi con trưởng thành, sẽ trải qua tử kiếp, ở trước khi ta rời đi, dùng quỷ thuật đánh xuống trong hồn phách của con một tia ấn ký, một khi hồn phách bị hao tổn, sẽ lập tức kích phát, sinh ra lực cắn trả...”



Tiểu Ngư bừng tỉnh đại ngộ, “Thì ra thúc khi đó đã chôn xuống phục bút... Đa tạ nhị sư thúc.” 



Suy nghĩ một chút, cô bé nhíu mày nói: “Vậy nhị sư thúc vì sao không nói sớm, còn để sư công và tiểu sư thúc bọn họ vất vả như vậy...”



Đạo Phong nói: “Đứa nhỏ ngốc, năng lượng hồn ấn đó cũng không tính là quá mạnh, chỉ có thể ở lúc đối thủ rút hồn, hoàn toàn không có phòng bị kích phát, mới có kỳ hiệu, nếu nói sớm, Ngư Huyền Cơ tự sẽ nghĩ được biện pháp phá giải, sẽ mất linh.”



“Ồ... Tựa như đánh lén ha?” Tiểu Ngư tươi cười rạng rỡ, đột nhiên lại chu mỏ, “Nhưng mà nhị sư thúc, lúc trước sư thúc rõ ràng có thể sớm một chút cứu con, vì sao phải cuối cùng mới xuất hiện, còn làm hại tiểu sư thúc thiếu chút nữa chết...”