Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1242 : Chuyển Luân Thánh Đế (2)

Ngày đăng: 04:54 30/04/20


Đoàn người lập tức lòng đầy căm phẫn, cảm thấy Diệp Thiếu Dương nói những lời này là đem bọn họ coi như người ngoài, ồn ào không ngừng.



“Được được được, coi như ta nói sai, các ngươi con mẹ nó đi mau lên, chờ ta có việc, lại triệu hồi các ngươi!”



Dứt lời mở ra Sơn Hà Xã Tắc Đồ, đám gây chuyện này mới hài lòng lần lượt đi vào.



Nhìn bộ dáng những tiểu quỷ này ngươi tranh ta cướp, trong lòng Diệp Thiếu Dương rất cảm khái, nhưng cũng không thể nói rõ là vì sao.



“Chanh Tử, em ở lại.”



Diệp Thiếu Dương giữ Chanh Tử chần chờ không lên, chờ toàn bộ mọi người đều đi vào, thu hồi Sơn Hà Xã Tắc Đồ, quay đầu nhìn Chanh Tử.



Chanh Tử vành mắt đỏ lên, ngập ngừng nói: “Không phải em không muốn đi...”



Diệp Thiếu Dương nhéo nhéo mặt của nàng nói: “Anh biết, em quan tâm an nguy của tên mặt trắng.”



Nhắc tới Tiêu Dật Vân, mọi người đều cảm khái không thôi.



Lão Quách thở dài: “Tiểu sư đệ, Tiêu lang quân này có thể vì đệ mà như vậy, thật sự là đủ huynh đệ!”



Diệp Thiếu Dương cười nói: “Đệ tốt xấu là anh vợ của hắn, hắn dám không giúp đệ!”



Ngoài miệng nói như vậy, trong lòng lại cảm khái không thôi, đặc biệt là Tiêu Dật Vân lúc cuối cùng hướng hắn cúi đầu thật sâu nói: “Huynh đệ ta chỉ có thể giúp ngươi đến đây”, câu này, khắc thật sâu ở trong lòng Diệp Thiếu Dương, tương lai cũng sẽ không phai nhạt.



Chanh Tử đột nhiên ghé vào trên người Diệp Thiếu Dương, cất tiếng khóc to lên.



“Đừng khóc đừng khóc, yên tâm em không làm được quả phụ đâu.” Diệp Thiếu Dương vẻ mặt xấu hổ nhìn nhìn Nhuế Lãnh Ngọc, cũng may nàng cũng đang trong thương cảm, không rảnh ghen.



“Em ngoan, em đừng vội khóc, em biết anh vì sao giữ em lại không?”




Diệp Thiếu Dương và Nhuế Lãnh Ngọc không hẹn mà cùng nhìn nhau một cái, dở khóc dở cười.



Chanh Tử đi đến bên người Tiểu Ngư, bắt được tay cô bé nói: “Muội muội, ta đi đây.”



Tiểu Ngư lưu luyến không rời nói: “Tỷ tỷ chú ý an toàn.”



Diệp Thiếu Dương nghe các nàng xưng hô, có chút hỗn độn, buồn bực nói: “Hai người từ khi nào thành tỷ muội rồi?”



Chanh Tử nói: “Em cũng không biết, từ sau khi đi lên, em vừa thấy cô bé, đã cảm thấy cô bé là muội muội của em, cảm giác thật thân thiết.”



Tiểu Ngư ngập ngừng nói: “Con cũng vậy, thật giống như chúng ta từ trước tới giờ đều là tỷ muội...”



Sao có thể có loại chuyện này?



Trong lòng Diệp Thiếu Dương cực kỳ khó hiểu.



Nhuế Lãnh Ngọc lại một lời nói toạc ra chân tướng: “Em biết rồi, là linh cốt của Ngư Huyền Cơ!”



Diệp Thiếu Dương vỗ ót nói: “Anh thiếu chút nữa quên chi tiết này, Chanh Tử kế thừa linh cốt Ngư Huyền Cơ, cũng kế thừa một bộ phận thần thức cô ấy, cô ấy và Tiểu Ngư vốn là một thể, cho nên em thấy cô bé tựa như em gái của mình.”



Tiếp theo lại nói với Tiểu Ngư: “Trên người cô ấy có khí tức của Ngư Huyền Cơ, con tuy đã trảm linh, nhưng trước đó thiếu chút nữa hợp thể với cô ấy, cho nên đôi bên vẫn là có một chút hấp dẫn, sẽ cảm thấy cô ấy rất thân thiết.”



Vừa nói như vậy, đoàn người bừng tỉnh đại ngộ.



Chanh Tử và Tiểu Ngư nhìn nhau, đồng thời cười. “Cảm giác có thêm người chị, thật tốt...”



“Muội tử đừng khổ sở, nam nhân này không tốt, vứt đi là được, sáng mai tỷ tỷ từ địa phủ tìm người tốt cho em...”