Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1286 : Ngươi thích ai (2)

Ngày đăng: 04:55 30/04/20


“Nghiệt súc, Huyền Không Quan Long Hoa hội, tinh anh đạo Phật hai nhà cơ bản đều đến, bố trí đại trận, thủ hộ Ngọc Thanh Phù, ngươi nếu dám tới, phải chết không thể nghi ngờ! Ta cũng không bảo vệ được ngươi! Việc này bàn bạc kỹ hơn, về Quỷ Vực đi, cứ như vậy! Nhớ lấy nhất định không thể tới!”



Quang ảnh chậm rãi tan đi, biến mất ở trong không khí.



“Đây là pháp thuật gì!” Dương Cung Tử kinh ngạc nói. 



“Mao Sơn thông linh thuật, sư phụ để lại ở trên đồng tiền này một luồng thần niệm, chỉ có niệm Mao Sơn mật tông chú ngữ mới có thể cởi bỏ, phòng ngừa trên đường bị người ta chặn được.”



“Thanh Vân tổ sư thật sự là dụng tâm lương khổ...” Dương Cung Tử thở dài một hơi nói: “Có thể khiến linh phù bay xa như vậy, pháp lực Thanh Vân tổ sư, sợ là xa xa không chỉ thiên sư nhỉ.”



“Lão hồ li này, ngươi cũng không nên bị bề ngoài của lão lừa, lão nếu chỉ là thiên sư, có thể dạy ra ta và tiểu vương bát kia?” Đạo Phong cong khóe miệng, cười cười. 



Dương Cung Tử trầm ngâm một lát, không thể không lo lắng nói: “Thanh Vân tổ sư dụng tâm lương khổ, đặc biệt nói cho ngươi những điều này, vậy nói lên tình huống thật sự rất nghiêm trọng, ngươi... thật sự muốn đi?”



Đạo Phong xoay người nhìn cô nói: “Ta còn có lựa chọn sao?”



Dương Cung Tử chăm chú nhìn hắn, đi đến trước mặt hắn nói: “Ta theo ngươi một hồi! Ngươi nếu chết, ta tuyệt không sống một mình!” 



Đạo Phong âm thầm hít vào một hơi, xoay người, hướng xa xa bay đi.



Dương Cung Tử sửng sốt một hồi, cũng đuổi theo, khi ngự phong phi hành, quay đầu nhìn thoáng qua cửa sổ phòng ngủ của Diệp Thiếu Dương.



Diệp Thiếu Dương đã đang ngủ, Qua Qua chui ở phía dưới nách hắn, hài lòng thoải mái chơi di động của hắn. 



Nhìn Diệp Thiếu Dương chảy nước miếng, tư thế ngủ kỳ quặc, Dương Cung Tử nhịn không được che miệng cười, nhìn thoáng qua Đạo Phong phía trước, ánh mắt hiện lên một tia do dự, sau đó lại kiên định không dời đuổi theo.



Buổi chiều hôm sau, Diệp Thiếu Dương nhận được điện thoại của Tạ Vũ Tình, nói cho hắn bản thân tra xét hơn một ngày, cuối cùng tìm được tin tức mấy người chết trước đó, cùng một ít manh mối, hẹn Diệp Thiếu Dương ra ngoài gặp mặt.



Qua Qua không biết lại đi dạo ở đâu, Diệp Thiếu Dương thay quần áo, hôm nay không sơ ý, đem đai lưng thắt chặt, ba lô cũng mang theo, sau đó ra khỏi cửa. 




Tạ Vũ Tình nơm nớp lo sợ đi tới, ở dưới đèn pin chiếu sáng, nhìn thấy một vật tròn xoe, thế mà lại là một con nhím cuộn mình lại, nhất thời kinh ngạc, “Là nó ho khan?”



“Nhím già hơn hai mươi năm, tiếng ho giống người, đừng ngạc nhiên.” 



Tạ Vũ Tình kinh ngạc nói: “Sao cậu có thể biết?”



“Tôi từ nhỏ đã ở trên núi, mấy thứ này gặp nhiều rồi, rất nhiều nông dân cũng biết.”



Diệp Thiếu Dương nhìn nhìn con nhím đó nói: “Gia hỏa này là được không ít năm tháng rồi, có một chút linh căn, biết chui vào phần mộ ở đây, hấp thu âm khí tu luyện.” 



“Thành yêu tinh rồi sao?”



“Thành yêu tinh còn xa.” Diệp Thiếu Dương thò tay vào đai lưng, mới nhớ tới Diệt Linh Đinh lúc trước đã giao cho Tạ Vũ Tình phòng thân, lập tức đòi về, một chân đạp con nhím, để nó lật người lại, dùng Diệt Linh Đinh hướng về bụng nó đâm tới.



“Cậu làm gì!” Tạ Vũ Tình cả kinh nói, “Đừng làm bị thương nó!” 



Diệp Thiếu Dương không để ý tới, dùng Diệt Linh Đinh từ trên bụng con nhím già rạch một vết nhỏ, mũi nhọn thò vào, nhẹ nhàng khều, sau đó buông chân, nói với con nhím già: “Đi đi.”



Con nhím già lập tức lắc lư hướng phía hàng rào nghĩa trang rời đi.



“Đây là ý gì?” Tạ Vũ Tình có chút ngẩn người. 



“Cắt đứt linh căn của nó, nó đời này cũng không thể tu luyện nữa.”



Tạ Vũ Tình cả kinh nói: “A, vì sao phải làm như vậy!”



“Nó lấy mộ làm nhà, đã hấp thu không ít âm khí, tương lai đạo hạnh đủ sâu, rất có thể đi lên tà tu, hại người rất nặng, tôi đây là sớm diệt trừ tai hoạ ngầm.”