Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1389 : Đại chiến ngọc cơ tử (2)

Ngày đăng: 04:56 30/04/20


Tứ Bảo lại ngay cả nhìn cũng không nhìn bọn hắn một cái, đi về phía vòng chiến của Diệp Thiếu Dương bên kia, trong tay nâng La Hán Kim Thân, hướng đám đệ tử Côn Luân phái ở ngoại vi đánh xuống.



Bởi vậy, Chanh Tử liền thoải mái hơn rất nhiều, tiến lên cùng Diệp Thiếu Dương trước sau giáp công Ngọc Cơ Tử.



Ngọc Cơ Tử tuy là tông sư một phái, đã bước nửa chân vào cảnh giới đăng phong tạo cực, nhưng dù sao chỉ là một gã chuẩn Địa tiên, đánh đơn ngay cả một mình Diệp Thiếu Dương cũng không thắng được, càng không cần phải nói cộng thêm Chanh Tử. 



Ở dưới hai người giáp công, Ngọc Cơ Tử rất nhanh đã rơi xuống hạ phong.



Diệp Thiếu Dương mắt thấy không tới mười chiêu là có thể bắt được lão, Ngọc Cơ Tử đem phất trần ném ra, mở ra trên không, liều mạng không cần pháp khí, cứng rắn cản Diệp Thiếu Dương một lần, thắng được cho bản thân một chút thời gian, kẹp lên một tấm linh phù, phun một ngụm máu ở bên trên, lấy máu làm ấn, vẽ một tấm linh phù.



“Tam thanh sắc lệnh, thôi huyết quá mệnh, tứ phương đại đế cấp cấp như luật lệnh!” 



Hai tay chắp chữ Thập, đem linh phù kẹp ở bên trong, dùng sức vỗ một chưởng.



Khi hai tay mở ra, linh phù vỡ nát thành từng mảnh, linh quang màu máu bay tán loạn, hợp thành một chữ “Sắc”.



Diệp Thiếu Dương chém lên một kiếm, lại bị linh lực bao vây, nhất thời khó có thể rút ra. 



Mượn cơ hội này, Ngọc Cơ Tử rút chân bỏ chạy.



“Huyết chú.” Diệp Thiếu Dương nhìn sương máu trước mặt chậm rãi tan đi, biết đây là pháp thuật mật tông của Côn Luân phái, một ngụm máu này, là máu của ngoại đan.



Mao Sơn giỏi phù, Long Hổ Sơn giỏi thuật, Côn Luân sơn giỏi đan. 



Môn phái khác luyện đều là đan dược, chỉ có Côn Luân sơn luyện là ngoại đan chân chính.



Lúc trước Diệp Thiếu Dương và Ngọc Thần Tử đấu pháp, từng đem ngoại đan bức ra, chịu thiệt nho nhỏ, về sau liều mạng đánh nát ngoại đan của hắn, mới đem hắn giết chết.



Ngọc Cơ Tử phun một ngụm máu này, là tâm đầu huyết tẩm bổ ngoại đan, trong đó ẩn chứa cương khí mạnh mẽ vượt xa pháp thuật thông thường. 




“Cái gì không tiện?” 



Diệp Thiếu Dương nói sơ qua một lần, Tứ Bảo vừa nghe đã nhảy dựng lên, mở to hai mắt nhìn nhìn hắn: “Không phải chứ! Cậu thế mà cũng biết cảm thấy nam nữ có khác biệt!”



Diệp Thiếu Dương hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái nói: “Kinh ngạc lắm sao, chẳng lẽ tôi ở trong lòng cậu chỉ là một sắc lang?”



Tứ Bảo bĩu môi nói: “Dù sao cậu không thiếu chiếm tiện nghi của các em gái.” 



“Cái này có thể giống nhau sao, nếu là bạn gái cậu ở đây, vì đuổi theo kẻ địch, cậu đồng ý để tôi cưỡi ở trên người cô ấy, một đường bơi qua sao?”



“Cưỡi ở trên người cô ấy? Kháo, bạn gái tôi sao có thể cho cậu chạm vào!” Tứ Bảo kêu lên, ngừng một chút lại nói: “So sánh vậy không thỏa đáng, Chanh Tử là yêu phó của cậu, giữa cậu cùng cô ấy cũng không có gì băn khoăn.”



“Tiêu Dật Vân là bạn của tôi, tôi phải cân nhắc thay người ta.” 



Diệp Thiếu Dương hướng phía lúc tới đây nhìn thoáng qua nói: “Đám người Kê Túc sơn thế nào rồi?”



“Đi cả rồi.” Tứ Bảo nói: “Bọn họ và Côn Luân phái cũng không phải quan hệ khăng khít không thể tách rời, cũng đã tới nước này rồi, không cần thiết bán mạng vì bọn họ.”



Chờ đợi một hồi, trong tầm mắt truyền đến một đợt tiếng ca vui của giao nhân. 



Diệp Thiếu Dương và Tứ Bảo nhìn nhau một cái, lộ ra nụ cười.



Vô số giao nhân nổi ở trên sóng biển, ở giữa nâng một con thuyền: du thuyền Ngọc Cơ Tử trước đó ngồi, chẳng qua là úp ngược ở trong nước, Ngọc Cơ Tử còn có ba đệ tử ngồi ở đáy thuyền, vẻ mặt suy sụp.



Diệp Thiếu Dương nhìn lướt qua, nhất thời cười phá lên, hai tay khum ở bên miệng, hướng Ngọc Cơ Tử hô: “Này, Ngọc Cơ Tử sư thúc, ngươi không phải muốn đi sao, cớ gì trở lại, chẳng lẽ đã nghĩ xong rồi, muốn quyết một trận tử chiến với ta?” 



Ngọc Cơ Tử cúi đầu, bởi vì phẫn nộ, toàn thân đều đang run rẩy.