Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1441 : Sứ mệnh của đạo phong (1)

Ngày đăng: 04:57 30/04/20


“Em có biết, sư phụ anh nơi nào vĩ đại nhất không?”



Diệp Thiếu Dương bình tĩnh nhìn mộ huyệt đào sẵn, hỏi Nhuế Lãnh Ngọc.



Nhuế Lãnh Ngọc một vẻ mặt nghe hắn nói. 



“Sư phụ anh cả đời bất cần đời, nhìn qua giống thần côn, Thuỷ Bộ Đàn Tràng, Long Hoa Hội các loại hoạt động tập thể, cũng là cực ít tham gia. Ông ấy từ trước tới giờ chưa từng nói cái gì liều sống quên chết, lấy thiên hạ làm nhiệm vụ của mình loại lời nói đường hoàng này, thậm chí cũng chưa từng nghĩ như vậy.



Cho nên rất nhiều tông sư ngôi sao sáng đối với ông ấy đều không có hảo cảm gì, cho rằng ông vì tư lợi, nhục phong phạm thiên sư. Trên thực tế, cũng chỉ có người nhà Mao Sơn biết, sư phụ cả đời bắt quỷ hàng yêu chưa từng nương tay, đối đãi bà con chung quanh thỉnh cầu, ở mặt ngoài rất không kiên nhẫn, trên thực tế phi thường nhiệt tình, có yêu cầu tất đáp ứng.”



Hai người quay đầu lại, nhìn bà con đưa ma, có người khóc tới mức cần có người đỡ. 



Nhuế Lãnh Ngọc động dung nói: “Sư phụ là cao nhân đắc đạo thật sự.”



Đêm hôm đó, Diệp Thiếu Dương xuống núi mua mấy thứ đồ ăn Thanh Vân Tử thích ăn nhất, một bầu rượu, cùng Nhuế Lãnh Ngọc, lão Quách đến trước mộ phần tế bái.



Người sống cung phụng, tuy vong linh không có khả năng thật sự ăn được, nhưng có thể hấp thu mùi, giống như ăn được. 



Sau khi tế bái, Diệp Thiếu Dương và lão Quách cùng nhau ngồi ở trước mộ phần lặng lẽ uống rượu, Nhuế Lãnh Ngọc ngồi ở một bên bầu bạn.



“Sư phụ, con đốt thêm cho người chút tiền nha, thời điểm người cùng Mã Diện bọn họ đánh bài, cứ việc tuy không sao cả, thua hết lại nói cho con biết.” Diệp Thiếu Dương vừa hoá vàng mã miệng vừa lẩm bẩm.



Lão Quách nói: “Cái này vô dụng, tiền giấy ở âm phủ chỉ có thể mua được một ít vật dụng hàng ngày, rất nhiều thứ là hạn chế giao dịch, tiền giấy căn bản không mua được, bài bạc cũng không dùng.” 



Diệp Thiếu Dương kinh ngạc nói: “Còn có đạo lý này?”
“Bà Trương!” Diệp Thiếu Dương liếc một cái nhận ra người tới, chấn động.



Bà Trương này là một lão thái thái ở goá trên Mao Sơn trấn, từ trẻ đã bán bánh nướng, tín ngưỡng thành kính đối với đạo giáo, thường xuyên lên núi thắp hương.



Ấn tượng của Diệp Thiếu Dương đối với bà chính là con người tốt, hiền lành, lúc còn nhỏ mình mỗi ngày xuống núi đi học, đi ngang qua sạp bánh nướng, đều được bà nhét cho hai cái bánh nướng, xưa nay đều không lấy tiền. 



Bà Trương bổ nhào vào trước mộ phần Thanh Vân Tử, khóc lớn một trận, miệng còn ồn ào: “Thanh Vân Tử à, ông cứ như vậy bỏ tôi đi sao, ông trước khi chết vì sao cũng không đến nhìn tôi một lần, ông không biết tôi luôn luôn chờ ông sao...”



Diệp Thiếu Dương và Nhuế Lãnh Ngọc chấn động nhìn nhau, nghe lời này... hai người có tình huống?



Diệp Thiếu Dương vội vàng đem bà Trương đỡ dậy, an ủi một phen, Trương bà bà cuối cùng dịu đi. 



“Trương bà bà, bà sao nửa đêm đến tế bái ông ấy vậy?” Diệp Thiếu Dương rất khó hiểu, lễ tang ban ngày bà ấy cũng không đến.



Trương bà bà khóc nói: “Ta ban ngày không đến, là sợ mình chịu không nổi kích thích, ta muốn một mình tới đây nói chuyện với ông ấy, không thể để người trên trấn nghe thấy... Miễn cho truyền ra không tốt.”



Diệp Thiếu Dương lại lần nữa chấn động, lẩm bẩm: “Giữa hai người... có chuyện gì truyền ra không tốt?” 



Trương bà bà lau nước mắt, nhìn Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Đây là vợ của con à?”



“Ặc... Bà coi như đúng đi, dù sao là chuyện sớm muộn gì.” Diệp Thiếu Dương nhìn lén Nhuế Lãnh Ngọc một cái, Nhuế Lãnh Ngọc coi như chưa nghe thấy.



Trương bà bà đánh giá cao thấp Nhuế Lãnh Ngọc một cái, đem Diệp Thiếu Dương kéo đến bên tai nói: “Thật có phúc nha Đại Dương. Vợ con mông to, có thể sinh được con trai.”