Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1456 : Dị giới gặp nguy hiểm (1)

Ngày đăng: 04:57 30/04/20


Người từng trải qua hiện trường thần quái, hồn phách rất dễ dàng sẽ có dị động.



Ba người cùng nhau trở lại trên xe Tạ Vũ Tình lái, Tạ Vũ Tình lái xe chạy đi bệnh viện.



Trên đường Diệp Thiếu Dương đem tình huống xảy ra sự kiện thần quái nhớ lại một lần, hỏi: “Đúng rồi, chị nói nữ sinh là vì nghe được bạn trai ở trên lầu gọi cô ấy, mới lên lầu, vậy trên thực tế không quan hệ với bạn trai cô ấy phải không?” 



“Nói tới chuyện này, cũng cạn lời. Ngay từ đầu bạn trai cô ấy ấp úng, nói không rõ mình đêm đó đi đâu, bọn chị sau khi điều tra phát hiện, đêm đó hắn đang cùng một nữ sinh cùng lớp đặt phòng...”



Khóe miệng Diệp Thiếu Dương co giật một cái nói: “Được rồi, cái này dù sao cũng là việc riêng của người ta.”



“Sư phụ, lúc trước một chiêu đó của anh, vừa là vẽ bùa vừa là cái gì, liền mạch lưu loát, nhìn qua thật uy vũ khí phách nha, mau truyền thụ cho em đi...” 



Trương Tiểu Nhị ôm cánh tay Diệp Thiếu Dương, bắt đầu ra sức cầu xin, tựa như đã quên trước đó vừa nhìn thấy mặt quỷ trên tường, mình là phát ra tiếng thét chói tai như giết heo thế nào.



Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ, đành phải dạy cô một số thủ đoạn nhỏ, để cô bắt đầu học từ đầu.



Tới bệnh viện, Tạ Vũ Tình dẫn hắn tìm tới phòng bệnh bảo an kia. 



Là một phòng bệnh gian riêng, trên cửa phòng viết tên của hắn: Lý Vũ.



Xuyên thấu qua cửa sổ thăm hỏi, Diệp Thiếu Dương nhìn thấy một thiếu niên, nửa người tựa vào trên giường, do một người phụ nữ cho ăn cơm.



Trong miệng Lý Vũ phát ra tiếng cười khanh khách, đem cháo phun khắp nơi, người phụ nữ bên cạnh không ngừng lau nước mắt. 



“Gã bảo an này trẻ tuổi như vậy!” Diệp Thiếu Dương có chút giật mình.



“Mười tám tuổi, vừa trưởng thành, rời nhà ra làm công. Đó là mẹ của cậu ta.” Tạ Vũ Tình nói.



“Mấy người là đến thăm hỏi sao?” 



Một bác sĩ từ phía sau đi tới, hỏi.



Tạ Vũ Tình đưa ra giấy chứng nhận, bác sĩ nhìn một chút nói: “Cô là muốn tìm bệnh nhân hỏi cái gì sao, vậy sợ là không được, bệnh nhân chỉ sợ là bị dọa quá độ, phương diện tinh thần xảy ra vấn đề, không có cách nào làm bất cứ sự câu thông nào.”
“Vậy sư phụ để em ở bên cạnh tham quan đi, em cũng có thể học thêm chút.” 



Diệp Thiếu Dương vừa muốn từ chối, Trương Tiểu Nhị nói: “Sư phụ chỉ cần anh đừng đuổi em đi, anh muốn cái gì cũng được.”



Nói xong ưỡn ngực.



Diệp Thiếu Dương nhìn bộ ngực căng phồng của cô, nuốt một ngụm nước bọt nói: “Ý tứ gì thế, em chẳng lẽ còn muốn anh hay sao, anh định lực là rất mạnh, trừ phi em cởi sạch quần áo...” 



Trương Tiểu Nhị sửng sốt, trên mặt lộ ra biểu cảm do dự.



Cái đệch, nha đầu điên này không phải coi là thật chứ! Diệp Thiếu Dương vội vàng vỗ vỗ cô nói: “Anh nói giỡn với em đó. Theo anh học pháp thuật, là phải nộp tiền, không phải anh tham tiền, mà là dạy miễn phí cho em, em sẽ nợ anh nhân tình, kiếp sau còn phải trả, em xem anh cũng dạy em nhiều như vậy rồi...”



Chủ yếu là câu kia “muốn cái gì cũng được” của cô, làm Diệp Thiếu Dương nghĩ đến mình sắp cháy túi rồi, vì thế linh cơ khẽ động, nghĩ ra chi tiết không liên quan như vậy. 



Trương Tiểu Nhị vừa nghe đòi tiền, vẻ mặt lập tức thả lỏng, vung tay lên nói: “Sư phụ đừng nói nữa, đòi tiền đòi người đều tùy tiện anh.”



“Ặc, cần người, phi phi, cần tiền cần tiền.” Diệp Thiếu Dương đỏ mặt lên.



“Anh cần bao nhiêu?” 



“Cái này... bằng không em cho theo tháng đi, một tháng... con số này?” Diệp Thiếu Dương vươn năm ngón tay.



Trương Tiểu Nhị nói: “Năm mươi vạn sao?”



Diệp Thiếu Dương hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã ngồi xuống đất, trợn mắt nói, “Năm mươi vạn! Em đây là tìm sư phụ hay là bao nhân tình! Anh chỉ đòi năm ngàn, hơn nữa thì là anh nợ em rồi.” 



“Tùy tiện đi, một ngày năm ngàn cũng được.” Trương Tiểu Nhị cười ngọt ngào: “Vậy sư phụ, em cần làm gì?”



Diệp Thiếu Dương nhìn nhìn Lý Vũ ngồi ở trên giường lắc đầu ngây ngô cười, quả thật nghĩ đến một sự kiện nói: “Anh lát nữa châm cứu cho hắn, em như vậy, em khí lực lớn, em giúp anh giữ chặt hai bả vai hắn, đè chặt hắn, tuyệt đối đừng để cho hắn ngọ nguậy.”



Trương Tiểu Nhị gật gật đầu nói: “Còn gì nữa?”