Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1461 : Âm mưu của nữ quỷ (2)

Ngày đăng: 04:57 30/04/20


Trương Tiểu Nhị nói: “Sư phụ anh thật đúng là, lúc nào rồi cũng không quên tán gái nha!”



“Cái đệch!” Diệp Thiếu Dương thật muốn đem cô nàng này bóp chết.



Cũng may Đặng Tuệ bên kia trả lời: “Tôi là sinh năm 62, năm nay hai mươi tuổi, lớn hơn anh không?” 



Diệp Thiếu Dương dại ra tại chỗ.



“Cô có phải nói nhầm hay không, sao có khả năng là 62...” Trương Tiểu Nhị đột nhiên bịt miệng lại, nhìn về phía Diệp Thiếu Dương: “Thì ra anh hỏi tuổi, là vì...”



Diệp Thiếu Dương trừng mắt nhìn cô một cái chớ có lên tiếng, ở trong lòng tính toán một phen: 



Năm 62, hai mươi tuổi, vậy năm nay... là năm 82?



Trời ạ, mình sẽ không là thật sự xuyên qua thời không chứ.



Lúc này trong lòng Diệp Thiếu Dương là hỗn độn, một lúc lâu mới trấn định, cẩn thận ngẫm lại, tuyệt đối không có khả năng là xuyên việt - chưa nghe nói có quỷ hồn nào còn có năng lực đem người ta kéo vào đường hầm thời không. 



“À, tôi năm nay hai mươi mốt.” Diệp Thiếu Dương trả lời.



Đặng Tuệ nói: “Vậy tôi vẫn nên gọi anh một tiếng ca ca, lúc trước may mà có anh, quá cảm tạ rồi.”



Khóe miệng Diệp Thiếu Dương run rẩy lên. Năm 62, gọi thẳng mình ca, loại cảm giác này thật sự là... Cho dù là cha mẹ mình, nhắm chừng cũng phải gọi người ta một tiếng tỷ tỷ nhỉ? 



Một nữ sinh bên cạnh cướp lời: “Hai người đừng nhận người thân nữa, chúng ta hiện tại làm sao bây giờ, toàn bộ vườn trường đều là quái vật cương thi, như thế nào mới có thể đi ra ngoài!”



Nói xong nức nở khóc lên, mấy nữ sinh còn lại cũng ôm nhau khóc.



Diệp Thiếu Dương hỏi Đặng Tuệ: “Tôi có thể thử cứu các cô, nhưng các người phải nói cho tôi trước đã, chuyện này rốt cuộc là thế nào?” 



Đặng Tuệ loại nữ hài tử đã tiếp xúc xã hội nhiều này, ở dưới trường hợp này biểu hiện còn tương đối bình tĩnh nói:




Đặng Tuệ lập tức nói phương vị, Diệp Thiếu Dương lại hỏi chỗ tòa nhà số năm, sau đó ánh mắt đảo qua mọi người nói: “Vậy các cô trước tiên nán lại đây đi, bọn cương thi tạm thời cũng không có cách nào đi lên, tôi đi phát điện báo, tìm người tới cứu các cô.”



Nói xong kéo Trương Tiểu Nhị một phát, “Đi thôi!” 



“Em cũng đi? Thôi đi sư phụ, em đi cũng là trói buộc anh, em ở lại đây chờ anh đi!”



“Anh không biết phát điện báo!”



“Em cũng không biết!” 



Diệp Thiếu Dương không cho phân trần, xách cô đi, tới bên cạnh cửa sổ ở mái nhà, nhìn xuống phía dưới, còn có mấy con cương thi thủ ở bên dưới, ngẩng đầu nhìn.



“Mẹ kiếp, giải quyết bọn chúng trước!”



Diệp Thiếu Dương nhìn xung quanh, chỉ tìm được một đống gạch rải rác ở trên mặt đất, nhắm chừng là muốn ở trên sân thượng xây dựng kiến trúc nào đó, còn chưa thi công. 



Diệp Thiếu Dương gọi Trương Tiểu Nhị cùng nhau, không ngại cực khổ chuyển tới mấy chục cục gạch, đặt ở bên cạnh cửa sổ ở mái nhà, nhấc lên một khối, xoay tròn cánh tay, nhắm ngay đầu một con cương thi phía dưới nện xuống.



Chỉ nghe “phành” một tiếng, cương thi ngửa mặt ngã xuống, đầu bị đập ra một cái hố to.



Không đợi tên này bò dậy, mấy viên gạch ‘bốp bốp’ nện xuống, thẳng đến khi đem đầu đập nát bét, óc giàn giụa, lập tức không cử động được nữa. 



“Sướng quá sướng quá! Đến tiếp đi!” Trương Tiểu Nhị vỗ tay hô lên.



Hai người cùng nhau động thủ, lại đập chết một con cương thi, còn có một con nửa chết nửa sống, nằm ở trên đất co giật.



Trương Tiểu Nhị lại đi tới đống gạch bê một chồng gạch tới, kết quả thò đầu hướng phía dưới nhìn qua, cương thi đều không còn nữa: “Ồ, người đâu?” 



“Nói lời thừa, người ta chỉ là chỉ số thông minh thấp một chút, cũng sẽ không đứng cho em chọi, em cho là chơi Plants vs Zombies à.”