Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1480 : Địa ngục ma tâm thảo (2)

Ngày đăng: 04:57 30/04/20


Sau khi nhìn thấy Diệp Thiếu Dương xuất hiện, một người lập tức kêu cứu, ở trong nước chìm chìm nổi nổi.



Diệp Thiếu Dương ở trên đường vạch ra đai lưng cùng ba lô, tính cả di động cùng nhau ném cho Trương Tiểu Nhị, không chút do dự nhảy xuống nước.



Hắn biết trong nước rất nguy hiểm, nhưng cứu người như cứu hoả, không có cách nào khác. 



Trương Tiểu Nhị và Kỳ Thần ở trên bờ cầm đèn pin chiếu sáng lên cho hắn.



Diệp Thiếu Dương bơi hai ba cái đến trước mặt, bắt được người kêu cứu mạng kia trước, hướng một nam sinh khác phía sau hắn vươn tay: “Qua đây!”



Nam sinh kia cũng lập tức đưa tay bắt được Diệp Thiếu Dương, bơi tới, thở phì phò nói: “Đa tạ anh!” 



“Không cần khách khí.”



Diệp Thiếu Dương nâng lên tay phải, trong tay có vật nào đó bén nhọn, ở dưới ánh đèn pin lóe ánh sáng lạnh.



Diệt Linh Đinh! 



Trương Tiểu Nhị vừa nhận ra thứ này, Diệp Thiếu Dương liền giơ nó, hướng đầu người trước mặt đâm xuống, không mang theo chút do dự.



‘Phốc’ một tiếng, Diệt Linh Đinh đâm vào trong mắt trái của nam sinh trước mặt, phun ra một dòng dịch.



“A!” Nam sinh phát ra tiếng kêu thảm thiết, hai tay ôm mắt. 



Diệp Thiếu Dương đem nam sinh thứ nhất cứu trong lòng bị dọa đến mức ngây dại dùng sức đẩy tới bên bờ, hướng phía sau hô: “Đón lấy hắn!”



Trương Tiểu Nhị và Kỳ Thần lúc này mới hồi phục tinh thần lại, vội vàng đem nam sinh này kéo lên bờ.



Nam sinh trước mặt còn đang ôm mắt tru lên. 
Lá cờ từ trên cái đầu kia trượt xuống, một tia linh lực cũng không phát ra, đã rơi vào trong nước.



Ngay cả tà vật kia cũng có chút khó hiểu.



Diệp Thiếu Dương ngây ra nhìn lá cờ ở dưới ánh đèn pin tỏa ra ánh sáng màu cam, miệng tách ra, lộ ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, thất thanh hô: “Lão đại, Thiên Phong Lôi Hỏa Kỳ, em đưa là Hạnh Hoàng Kỳ!” 



“Ặc, vậy cái nào là cái gì Lôi Hỏa? Cái này sao?”



Diệp Thiếu Dương liếc một cái, thấy Trương Tiểu Nhị lấy ra Thiên Phong Lôi Hỏa Kỳ chân chính, vội vàng gật đầu, Trương Tiểu Nhị lập tức đem Thiên Phong Lôi Hỏa Kỳ ném tới, nhưng mà đã chậm: vô số dây leo đã gắt gao bao lấy thân thể hắn, sau đó dùng sức hướng dưới nước lôi đi.



Khi Thiên Phong Lôi Hỏa Kỳ bay tới, nước đã tràn qua đỉnh đầu Diệp Thiếu Dương. 



Diệp Thiếu Dương vội vàng nín thở, tay phải khẽ lật, Diệt Linh Đinh cắt đứt dây leo buộc vào trên cổ tay mình, sau đó đem tay trái cũng gỡ ra, không đi quản dây leo trên người càng lúc càng nhiều, hai tay tạo thành Tử Ngọ Quyết, không ngừng biến hóa, miệng niệm chú, chống đỡ dây leo xâm nhập đối với tai mũi miệng, cương khí tập kết ở đỉnh đầu ngưng kết, hình thành một quầng sáng hình dạng song ngư, hướng thân thể bao trùm xuống.



Nơi đi qua, dây leo bị trực tiếp xé thành mảnh vụn.



Song Ngư Quang Ấn, là pháp thuật Diệp Thiếu Dương gần đây từ trên thiên thư học được - ở sau khi tấn thăng bài vị linh tiên, pháp lực tăng cường, khiến hắn lại mở ra một tờ mới của thiên thư, học được môn pháp thuật tính chất phòng ngự này. 



Hôm nay cũng là dưới tình thế cấp bách lần đầu tiên thi triển, cảm giác hiệu quả cũng không tệ lắm.



Đối phương vốn đã hoàn toàn chiếm thượng phong, nào ngờ được Diệp Thiếu Dương còn có một chiêu này, tốc độ dây leo sinh trưởng căn bản theo không kịp tốc độ linh quang ép xuống. Dây leo toàn thân cao thấp Diệp Thiếu Dương rất nhanh bị cắt sạch sẽ, chuyện thứ nhất chính là trồi lên mặt nước, dùng sức thở hổn hển một hơi, sau đó lại lần nữa lặn xuống, tay cầm Diệt Linh Đinh, đi trảm chân linh đối phương…



Trong quá trình đấu pháp trước đó, hắn đã tập trung chỗ chân linh của đối phương, ngay tại vị trí dưới thân mình, vừa rồi nếu một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, có thể đem nó tiêu diệt, nhưng mình đã ngạt quá lâu, sắp hết dưỡng khí. 



Đổi một hơi này rồi xuống lần nữa, một mảng chân linh hồn thân kia đã không thấy bóng dáng.



Trong lòng Diệp Thiếu Dương cực kỳ không cam lòng, nhưng cũng không có cách nào, đành phải leo bên bờ, tiếp nhận khăn tay Trương Tiểu Nhị đưa qua, lau mặt, nhìn lại trên người, tất cả đều là nước bùn đục ngầu, còn mơ hồ phát ra một mùi thối, cũng không biết nguồn gốc là đâu, trong lòng ảo não không thôi.