Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1531 : Huyết Tích Trùng

Ngày đăng: 04:58 30/04/20


 Tạ Vũ Tình vừa nghe nói Diệp Thiếu Dương chỉ có thể kiên trì vài phút, lập tức liền luốngcuống, nòng súng đổi tới đổi lui qua hai người: “Nếu không cứu hắn, ta sẽ bắn một người trongsố các ngươi!”



Nói lời này, đột nhiên cảm thấy bắp chân xiết chặt, nàng bị kéo ngã xuống mặt đất, phát hiện cómột đạo u quang quấn quanh trên chân mình.



Lý Đồng hai tay kết ấn, làm một động tác lật tay, đạo u quang chợt giống như dây thừng nhấcTạ Vũ Tình từ dưới đất đến bên người Lý Đồng.



Kỳ Thần thấy Tạ Vũ Tình bị tập kích, lập tức xuất thủ, súng cao su không chút khách khí bắnvào đầu Lý Đồng.



Dương Thần Vũ quả quyết xuất thủ, một cái tay bắt lấy cánh tay Kỳ Thần, hai ngón nhanhchóng điểm khuỷu tay hắn một cái, thật nhanh vẽ một vòng tròn, Kỳ Thần lập tức cảm thấycánh tay tê rần, mất đi tri giác, súng cao su trong tay hắn cũng vô lực rớt xuống.



Bên kia, Lý Đồng đã tiến lên đè Tạ Vũ Tình xuống, một tay bóp lấy cổ của nàng, một tay khácvỗ vỗ trên mặt nàng: “Mỹ nữ, phách lối quá vậy, chiều ta đã muốn đánh ngươi rồi, giờ ta lạikhông nỡ, ngươi ngực to như thế, không biết là thật hay giả đây.”



Cô đưa tay bóp tớ



Dương Thần Vũ đột nhiên đưa tay qua, bắt lấy cánh tay của nàng, nói: “Dừng. Chúng ta chỉnhằm vào Diệp Thiếu Dương, đừng động thủ với người bình thường.”



Tạ Vũ Tình hai cánh tay bị khóa, vốn định nhổ nước bọt vào mặt Lý Đồng, đột nhiên nghĩ đếnmình như kẻ yếu phản kháng, thế là dùng sức đạp một cái, một chân đá vào bụng Lý Đồng,khiến cô văng ra, mắng: “Ngươi có gan thì đừng dùng pháp thuật, chúng ta đánh một trận xem,lão nương chơi với ngươi!”



Lý Đồng nhào lên, lần nữa động pháp thuật, u quang quấn quanh nàng, vây khốn toàn thânnàng. Lý Đồng bắt lấy nàng, tà mị cười nói: “Ta muốn dùng pháp thuật đấy!”



Cô giơ lên một tay, đánh vào mặt Tạ Vũ Tình.



Tay còn chưa hạ, đã bị một cái tay khác bắt lấy



“Sư huynh, lại muốn cản ta?”



Quay đầu nhìn lại, cô triệt để ngây dại, người bắt lấy tay cô, không phải là Dương Thần Vũ, màlà Diệp Thiếu Dương!



Diệp Thiếu Dương toàn thân ướt đẫm mồ hôi, hai mắt lóe lên một loại huyết sắc nhàn nhạt, cóvẻ hơi dữ tợn.



“Ngươi làm sao...” Lý Đồng liền giật mình tại chỗ



Dương Thần Vũ cũng choáng váng, hắn không biết là chuyện gì xảy ra, chỉ thấy bóng ngườilóe một cái, Diệp Thiếu Dương đã từ trong hầm mộ nhảy lên.



Sư hai huynh muội tâm hữu linh tê, không nói hai lời, cùng nhau động thủ, muốn thừa dịp DiệpThiếu Dương thân thể không tốt, đặt chân chưa ổn, xuống tay trước chế trụ hắn.



Diệp Thiếu Dương nhất tâm nhị dụng, hai tay kết ấn, nhẹ nhàng ứng phó



Đánh nhau mấy hiệp, Diệp Thiếu Dương đã tóm chặt lấy tay hai người, chế trụ mạch môn, haingười tắc khí tức, không thi triển được pháp thuật, đồng thời mạch môn bị nghẽn, đối phươnglúc nào cũng có thể đánh giết mình.




“Răng rắc”, Diệp Thiếu Dương nắm lấy hai cánh tay của hai người, kết quả cánh tay DươngThần Vũ nằm trên mặt đất, gãy xương.



Mặc dù không phải là bản ý của mình, nhưng Diệp Thiếu Dương không chút cảm thấy thươngtiếc, đi qua, một chân đạp lên ngực Dương Thần Vũ, khiến hắn nằm thở dốc, từ tốn nói: “Quênnói cho ngươi, ta cũng là người có thù tất báo!”



Dương Thần Vũ không biết hắn thoát khốn như thế nào, giờ khắc này lại nghiêm mặt khôngnói lời nào, lạnh lùng nói: “Ta thua ta nhận, muốn làm gì thì làm!”



Diệp Thiếu Dương buông chân ra, cúi đầu nhìn hắn, nói: “Ta không giết ngươi, là bởi vì ngươingăn cản sư muội của ngươi, nếu ngươi để cô ta tát bạn của ta, các ngươi hiện tại đã chết rồi!”



Dương Thần Vũ khẽ giật mình, lúc này mới nhớ tới hắn nói rất đúng. Lúc nãy Lý Đồng muốntát Tạ Vũ Tình, bị mình ngăn cản.



Diệp Thiếu Dương chậm rãi nói: “Tương lai ngươi muốn báo thù, cứ việc tới tìm ta, nhớ kỹ, tatuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào khi dễ người bên cạnh ta! Nếu không ta nhất định sẽgiết ngươi!”



Dương Thần Vũ nhìn ánh mắt hắn hung tàn mà dữ tợn, biết đây không phải là đe dọa, mà là sựthật.



Cái người mới nhìn qua tưởng ôn hòa Diệp Thiếu Dương này, không nghĩ tới lệ khí lại nặngnhư vậy, không giống như pháp sư mình đã từng quen biết trước kia.



Diệp Thiếu Dương không thèm nhìn bọn họ nữa, giống như chuyện này đã qua, không cần thiếtphải nhắc lại.



Dương Thần Vũ và Lý Đồng từ dưới đất đứng lên, lập tức liền muốn đi.



Diệp Thiếu Dương nói: “Quay lại!”



Quay người đi đến bên cạnh hầm mộ, nhìn qua thi thể phía dưới, hỏi: “Hắn thế nào rồi?”



Dương Thần Vũ thở dài một hơi, nói: “Đã giải trừ nguyền rủa, nhưng... Chỉ có một hồn bảyphách, thiếu Thiên Hồn và Nhân Hồn.” (1)



“Thiếu Thiên Hồn và Nhân Hồn?” Diệp Thiếu Dương chấn kinh.



“Đúng vậy, cho nên hiện tại vẫn chưa gọi tỉnh hắn, nhất định phải tìm hai hồn phách nữa trởvề.”



“Hồn phách thiếu đang ở đâu?” Diệp Thiếu Dương hỏi.



Dương Thần Vũ lắc đầu, biểu thị mình cũng không biết.



Diệp Thiếu Dương cũng không muốn cùng bọn họ thảo luận, để bọn họ rời đi.



Dương Thần Vũ che cánh tay gãy xương, chạy hai bước, lại quay lại nói: “Diệp Thiên Sư, ta sẽtruy ra hai đạo hồn phách thất lạc kia, thi thể Tiểu sư thúc có thể di động, nhưng tốt nhất nên để trong tủ lạnh ướp lạnh. Phong ấn đã giải trừ, không còn nhân du cung cấp, nhục thể của hắncao lắm sống sót được một tuần.” +