Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1542 : Bí Mật Dây Chuyền (2)

Ngày đăng: 04:58 30/04/20


Nữ tử này nhìn qua chừng năm mươi tuổi, dung nhan thanh lịch, nhìn thấy Diệp Thiếu Dương vào, ánh mắt lập tức hướng lên, nhẹ nhàng mở miệng, thanh âm êm ái, phảng phất như từ một thời không khác truyền đến: “Diệp Thiên sư.”



Diệp Thiếu Dương khẽ giật mình, đi qua, cúi người nhìn bà, cảm giác có chút quen mặt, suy nghĩ một chút hỏi: “Bà là Ngô Tang?”



Ngô Tang gật gật đầu: “Diệp Thiên sư, ta biết ngài, lúc ngài diệt âm sào ký túc xá số 4, ta có âm thầm chú ý qua. Ngài còn trẻ như vậy, rất đáng gờm.”



Diệp Thiếu Dương lúc này mới nhớ tới bà một mực đợi tại Học Viện Ngoại Ngữ, lại là pháp sư, lúc mình càn quét ký túc xá số 4 gây ra động tĩnh lớn như vậy, bà không có khả năng không biết, lập tức hỏi: “Bà lúc đó vì sao không lộ diện?”



“Ta chỉ là một người mất hết pháp lực, ta ở trường học chỉ vì thủ hộ ở chỗ này, quan sát động tĩnh ký túc xá số 5, chuyện khác không liên quan đến ta, ta cũng không giúp được gì cả, lộ diện để làm gì chứ?”



Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Bà ta cưỡng ép đem một hồn một phách phong ấn trong mặt dây chuyền, bởi vậy mới có thể còn sống sót, nhưng chỉ có thể hiện hình ở trong nước, nếu không chẳng mấy chốc sẽ tán đi. Tuy nhiên dù như thế hồn lực cũng chỉ có thể duy trì vài phút, anh cần gì thì mau hỏi.”



Diệp Thiếu Dương hít vào một hơi, trông thấy cái bóng bên trong Ngô Tang, trên đầu quả nhiên có một dòng khí nóng đang từ từ tán đi, chính là Nguyên Thần…



Nguyên Thần là hồn hạch, Nguyên Thần tản đi, hồn phách chắc chắn tiêu vong thành tinh phách.



Diệp Thiếu Dương vội vàng từ trong ba lô lấy ra Gương Âm Dương, nói: “Bà vào đây trước, chờ ta tìm kiếm được hồn phách còn lại, hoàn hồn cho bài.”




Cây Tử Vi Đoạn Hồn Nhai! Diệp Thiếu Dương trong lòng trầm xuống, không kịp hỏi nhiều, trực tiếp hỏi vấn đề trọng yếu nhất: “Cái gì là không gian giam cầm?”



Ngô Tang mở miệng, nói ra chỗ bí ẩn:



“Tư Tư vận dụng sức mạnh Thi Tộc mô phỏng ra một cái sân trường cùng hiện thực giống nhau như đúc, mang tất cả người sống, quỷ hồn, còn có bộ phận cương thi trong trường học lúc ấy đều kéo vào đó, làm thành một cái không gian luân hồi tự diễn. Nhưng bị tiểu Vũ phong ấn lại, Tư Tư ở bên trong cũng không cách nào ra, chỉ có gần đây không biết tại sao không gian phong ấn mở ra lỗ hổng…



Quỷ hồn bị giam cầm trong không gian không phải là ảo giác, đều là bị Tư Tư kéo vào, trong luân hồi tự diễn không ngừng mất đi trí nhớ, sau đó một lần nữa kinh lịch qua quá trình tai nạn, thể nghiệm sinh tử liên tục… Đây cũng là một loại trừng phạt Tư Tư dành cho bọn họ, nếu có khả năng, ta hi vọng ngài đem bọn họ về, đưa bọn họ đi luân hồi…”



Diệp Thiếu Dương gật đầu, mắt thấy hình ảnh Tư Tư càng lúc càng mờ nhạt, muốn tiêu tán, gấp giọng nói: “Qua mấy chục năm rồi, bà không cần thiết vì chuyện năm đó mà canh cánh trong lòng, vẫn nên để ta thu bà, tương lai còn có cơ hội tụ hồn.”



Ngô Tang lắc đầu: “Tư Tư nói rất đúng, có một số việc sẽ thay đổi theo thời gian, nhưng có một số việc, vĩnh viễn cũng sẽ không thay đổi. Ta cả đời này… chỉ như vậy thôi.”



Thở dài một tiếng, thân ảnh hoàn toàn tán đi, hóa thành tinh phách, dán ở trên mặt nước, giống như từng chùm ánh sáng.



Diệp Thiếu Dương trầm mặc một chút, dùng tay nhẹ chọc mặt nước, gợn sóng khẽ động, tinh phách bay lên tản mát không trung, đủ mọi màu sắc, chiếu sáng gian phòng.