Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1552 : Tổ Sư Trở Về (2)

Ngày đăng: 04:58 30/04/20


A Ngốc quay đầu nhìn hắn, ánh mắt rất bình tĩnh, thế nhưng Diệp Thiếu Dương giật mình cảm nhận được một loại khí thế cường đại, lóe lên một cái rồi biến mất.



A Ngốc buông tay Nhuế Lãnh Ngọc ra, nhìn cô chăm chú rồi nói: “Sao em lại tốt với tôi như vậy?”



Nhuế Lãnh Ngọc cười cười không trả lời.



A Ngốc tiếp tục dùng ánh mắt như tên dâm dê đánh giá cô, nói: “Nếu một ngày tôi có thể hồi phục lại như cũ, Lãnh Ngọc, em muốn gì tôi cũng cho em.”



Diệp Thiếu Dương hừ một tiếng, có chút khó chịu.



Nhuế Lãnh Ngọc nghiêm nghị nói: “Ta cứu ngươi là xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, ngươi coi ta là bằng hữu cũng được, tuyệt đối đừng có cảm xúc với ta, ta cái gì cũng không cần, cái ta muốn anh ấy đều có thể cho ta.”



Nhuế Lãnh Ngọc đứng cạnh Diệp Thiếu Dương. Hai tay Diệp Thiếu Dương ôm trước ngực, rất là đắc ý.



A Ngốc nhìn hai người, nhẹ gật đầu như đã ngộ ra điều gì đó, nói với Lãnh Ngọc: “Chỉ cần em vui vẻ, em làm gì tôi đều thích.”



“Vậy mới được.” Nhuế Lãnh Ngọc cười cười, nói “Ngươi mới vừa nói chờ ngươi phục hồi lại như cũ… Có phải ngươi đã nhớ ra được gì đó hay không?”



“Mỗi lần bị thứ này hút đi linh lực thì đầu óc của tôi sẽ thanh tỉnh thêm một chút, có thể hơi nhớ tới một ít chuyện, tôi nghĩ trước kia tôi hẳn là một người rất quyền lực…”



A Ngốc nghiêng đầu tự hỏi, cuối cùng vẫn lắc đầu một cái, “Nhưng mà tôi không nghĩ ra được nhiều.”



“Ta đến xem.” Thanh Vân Tử nói, nhẹ nhàng đi ra phía sau A Ngốc, quan sát tỉ mỉ hình xăm Hỏa Kỳ Lân trên lưng hắn, gật đầu như ngộ ra điều gì đó, sau đó vỗ nhẹ lên trán hắn, hóa thành một làn khói bay vào trong cơ thể hắn.



Diệp Thiếu Dương muốn nhắc ông chú ý phong ấn Đạo Hóa Trùng kia sẽ hút hết thẩy tu vi và pháp lực của sinh linh, nhưng nghĩ đến bằng với thực lực của ông, chắc chắn sẽ không trúng chiêu cho nên dứt khoát đứng đợi.




“Ây… Lúc ngủ anh không muốn nói đến chuyện đó đâu.”



Mượn cửa sổ ngoài ánh trăng, Diệp Thiếu Dương có thể nhìn được gương mặt trong sáng của nàng, nàng không có dung nhan hoàn mỹ như Dương Cung Tử, cũng không có mị hoặc say lòng người như Tiểu Cửu, nhưng trên người nàng có loại mị lực mê người, chỉ thuộc về một mình nàng, không ai có thể thay thế.



Nhìn một chút, Diệp Thiếu Dương liền cười.



“Anh cười cái gì?”



“Cảm giác như đang mơ vậy, một khắc trước chúng ta còn bận rộn ở bên phòng A Ngốc, hiện tại… Lại nằm ngủ chung một chỗ, hmm, anh chưa hề nghĩ tới mình có một ngày có thể ngủ cùng một giường với em.”



Nhuế Lãnh Ngọc bĩu môi, “Cùng giường có gì đâu, em với sư huynh cũng đã từng ngủ như vậy, là lúc mà không có chỗ ngủ ấy.”



Diệp Thiếu Dương hừ một tiếng, nói: “Sư huynh của em nhất định là không có làm như thế này với em.”



“Hả?”



Diệp Thiếu Dương đột ngột nhào tới sát môi của cô, Nhuế Lãnh Ngọc chỉ né một chút liền không lùi bước nữa, hai người hơi nghiêng về hai hướng đối lập nhau, toàn thân bọc kín trong chăn như hai con nhộng, chỉ có miệng là dính sát vào nhau.



Hôn có mấy phút là người Diệp Thiếu Dương đã nóng rần lên, rốt cục không chấp nhận chỉ như vậy, một tay vươn ra mò vào trong chăn của Nhuế Lãnh Ngọc, bỗng nhiên bắt trúng thứ gì đó mềm mại, Diệp Thiếu Dương không nghĩ gì mà chỉ tiện tay bóp một cái, tỉ lệ chính xác thế mà lại cao như vậy khiến hắn ngây ngẩn cả người.



Toàn thân Nhuế Lãnh Ngọc run lên một cái, bởi vì đang nằm nên không có cách nào mượn lực, tạm thời không thể thoát thân, đành phải cùng tay ngăn cản Diệp Thiếu Dương, một tay bóp lấy mạch môn của hắn, còn dùng chút sức, Diệp Thiếu Dương kêu gào một tiếng, không thể không buông lỏng tay ra.



Diệp Thiếu Dương không còn dám manh động nữa, vừa nhớ lại dư vị của xúc cảm mới đây vừa nói: “Em không mặc nội y!”