Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1567 : Cao Nhân Bắc Tông (1)

Ngày đăng: 04:58 30/04/20


A Ngốc nói: “Nàng đẹp mắt.”



Nhuế Lãnh Ngọc giật mình phát hiện, A Ngốc thế mà rất hiếm thấy nở nụ cười.



“Lão đại có tình địch.” Chanh Tử đùa một câu, nói nhỏ bên tai Nhuế Lãnh Ngọc.



Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Nói bậy bạ gì đó!”



“Em thấy hắn thật sự rất thích chị đó.”



“Chớ có nói nhảm, hắn trong mắt ta giống như một đứa bé vậy, hắn cũng dựa vào ta, bởi vì hắn không biết ai khác nữa.”



Bởi vì mình cứu hắn cho nên đồng thời hắn chỉ dựa vào một mình mình, bởi vậy Nhuế Lãnh Ngọc có một dạng tinh thần trách nhiệm của một người chị chăm sóc cho em trai vậy, rất hi vọng hắn có thể tốt lên, khôi phục bộ dạng lúc trước, mà trong thâm tâm mình cũng sẽ có cảm giác thành công.



Chanh Tử nghiêng đầu dò xét A Ngốc, nói: “Hắn thoạt nhìn rất ngoan, cũng đẹp trai, cũng kiên cường cứng rắn, nếu như hắn không mất trí nhớ, ánh mắt sắc bén một chút thì nhất định rất có bá khí, à, suy nghĩ thôi đã cảm thấy mê chết người rồi.”



“Em đúng là cái đồ mê trai.” Nhuế Lãnh Ngọc mắng.



Đi dạo đến lúc trời sắp tối nên Nhuế Lãnh Ngọc đã thấm mệt rồi, mấy em gái không yêu thì là quỷ, hoàn toàn không biết mệt là gì, chuyện trò vui vẻ, còn muốn đi dạo tiếp.



“Chị dâu, làm phiền, cái này nè.” Mỹ Hoa lại chọn trúng một bộ quần áo, nói với Nhuế Lãnh Ngọc.



Nhuế Lãnh Ngọc đành phải lấy điện thoại ra, thừa dịp nhân viên cửa hàng đang bị Chanh Tử hấp dẫn, chụp trộm mấy bức ảnh.



Loại sự tình này tuyệt đối không thể làm một cách trắng trợn được, sẽ bị coi là chụp trộm hình để lên mạng kiếm hàng rẻ hơn.



Trên thực tế là bởi vì Mỹ Hoa là quỷ, thân thể vô hình, không mặc được quần áo của nhân gian, cho nên mới nhờ Nhuế Lãnh Ngọc chụp dùm hình dạng của mấy bộ quần áo, sau đó in ra, đốt cho cô, cô sẽ đi tìm nguyên liệu ở dưới âm phủ, dựa theo bộ dáng này mà làm ra quần áo.



“Sao em toàn nhắm vào mấy bộ trang phụ sườn xám cổ xưa thế?” Nhuế Lãnh Ngọc hiếu kì hỏi.



Mỹ Hoa liền trả lời: “Em chỉ thích kiểu quần áo đó, em có một ý tưởng, bây giờ em đến chợ quỷ mở một hiệu may quần áo, chuyên bán quần áo nữ, chị dâu cảm thấy thế nào?”
Trương Tiểu Nhị vội vàng đưa tới một cái bát và đôi đữa mới, “Mời sư nương!”



Nhuế Lãnh Ngọc hờn giận nói. “Đừng kêu sư nương, nghe già quá.”



Cơm nước xong xuôi, Diệp Thiếu Dương mới triệu hồi bọn Dưa Dưa tới, để Chanh Tử thay ca cho bọn nó.



Bởi vì không biết mệt mỏi, không cần phải ngủ nên bọn họ cảm thấy không cần thay ca, mà bình thường họ ở Âm Ti cũng rất bận rộn, rất khó có cơ hội tụ tập lại một chỗ, sau khi thương lượng quyết định không đi, cùng nhau tuần tra trong sân trường, nhiều người nói chuyện phiếm không còn buồn tẻ nữa.



Diệp Thiếu Dương không có cách nào đành phải đồng ý, cơm nước xong xuôi thì dặn dò bọn họ một phen, sau đó cáo từ rời đi.



Dương Thần Vũ nói ban đêm sẽ tới tìm hắn, Diệp Thiếu Dương vẫn đang rất mong chờ gặp mặt.



Lão Quách cơm nước xong cũng trở về.



Nhuế Lãnh Ngọc mang theo A Ngốc, cùng Diệp Thiếu Dương về nhà.



Xuyên qua khỏi sương mù dày đặc có thể nhìn thấy một đội học sinh đang kết bè, trò chuyện líu lo, cho dù là sương mù dày đặt cũng hoàn toàn không thể ngăn cản được những người trẻ tuổi nhiệt tình này.



Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi.



Nhuế Lãnh Ngọc bèn hỏi: “Sao thế?”



“Nhìn thấy nhiều học sinh như vậy, cảm thấy áp lực thật lớn.”



Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Anh hẳn là có lòng tin.”



“Cho nên anh hít sâu là để động viên mình chứ không phải để thở dài.”



Về đến nhà, Diệp Thiếu Dương vừa mở cửa liền lập tức nhíu mày: Một chùm sáng lục quang truyền ra từ trong khe cửa phòng ngủ, không phải ánh đèn, lại nhìn không giống như ánh sáng của dương gian.