Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1570 : Giải Thoát A Ngốc (2)

Ngày đăng: 04:58 30/04/20


A Ngốc cảm động nhìn cô, chậm rãi giơ tay lên: “Tôi A Ngốc, dùng tình cảm của mình mà phát thệ, tuyệt đối không giết người vô tội, không làm chuyện ác, vĩnh viễn chỉ làm nô bộc của em, chỉ trung thành với một mình em!”



Diệp Thiếu Dương hừ lạnh một tiếng.



Nhuế Lãnh Ngọc lùi lại đứng bên cạnh Diệp Thiếu Dương, ôm lấy cánh tay hắn: “Ta không cần ngươi làm nô bộc cho ta, cũng không cần ngươi làm chuyện gì vì ta, sau này có thể làm bằng hữu tốt là được, coi như không thể làm bằng hữu thì ngươi cũng đừng đặt nặng chuyện này.”



A Ngốc trả lời: “Tôi hiểu, trong tâm tôi sẽ luôn xem em là chủ nhân, không làm bất kỳ chuyện gì khiến em phải buồn.”



Nhuế Lãnh Ngọc hít sâu một hơi rồi nói: “Chỉ mong ngươi nhớ kỹ lời thề hôm nay, mong rằng… Ta không nhìn lầm người.”



Nói xong, quay qua gật đầu nhẹ với Diệp Thiếu Dương, “Cứu hắn!”



Diệp Thiếu Dương lại nhìn Thanh Vân Tử mà nói: “Cứu hắn.”



Thanh Vân Tử nhún vai, lặp lại hai chữ này với Lăng Ba Tử: “Cứu hắn.”



“Một nhà các ngươi đều điên rồi.” Lăng Ba Tử thở dài, “Nói trước, ta là do các ngươi bức hiếp mà làm, lỡ như có hậu quả gì thì ta sẽ không chịu trách nhiệm đâu!”



Sau đó nói với Thanh Vân Tử: “Ông đã quyết định cứu hắn vậy thì ta sẽ giúp một tay, nhưng lực lượng của phong ấn này quá mạnh, một mình ta không giải quyết được.”



Thanh Vân Tử hỏi: “Làm thế nào?”



“Cùng ta tiến vào trong cơ thể hắn, đến lúc đó ta sẽ nói cho ông biết phải làm gì!”



Thanh Vân Tử không nói hai lời, hóa thành một đám sương mù rồi bay vào trong thân thể của A Ngốc, sau đó là tới Lăng Ba Tử.



A Ngốc suy yếu té ngã xuống đất.



Diệp Thiếu Dương và Nhuế Lãnh Ngọc không hẹn mà cùng nhìn nhau.
Sau khi lau sạch dịch nhờn thì làm da trắng như tuyết lộ ra, ở trên vẫn còn một vết sẹo có hình dạng như kim trùng, bởi vì đã bị kim trùng bám vào trên thân thể rất lâu cho nên mới lưu lại vết sẹo này, mặt trên còn có hai hàng lỗ nhỏ, là vết thương mà khi răng và chân của kim trùng cắm vào lưu lại.



A Ngốc đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve mảnh da này, miệng thì thào: “Thật sự mà khó có thể tin…”



Nhuế Lãnh Ngọc nói: “A Ngốc, ngươi nhớ ra ngươi là ai chưa?”



A Ngốc lắc đầu, tựa đầu lên tường, mắt nhắm lại, rất nhiều cảnh tượng thoáng hiện ra trước mắt hắn, sự giết chóc, huyết tinh, hắn còn phảng phất ngửi thấy mùi vị quen thuộc của máu tươi…



“Không, tôi chưa nhớ ra tôi là ai, nhưng cũng nhớ đến một vài thứ…”



Nhuế Lãnh Ngọc vội hỏi: “Là cái gì?”



“Tôi không thể nói rõ được, ta muốn yên tỉnh thêm mấy ngày để nhớ nhiều hơn, nếu có manh mối thì tôi nhất định sẽ nói cho em nghe đầu tiên.”



Nhuế Lãnh Ngọc trả lời: “Cũng được, chuyện này không cần vội, ngươi an tâm tu dưỡng là được. Nhưng mà… Ngươi nhớ kỹ là ngươi đã đồng ý với ta.”



A Ngốc chăm chú gật nhẹ đầu, nói: “Lãnh Ngọc em yên tâm đi, mặc kệ tôi có thể tìm được ký ức hay không thì ở trước mặt em tôi mãi mãi là A Ngốc, mãi mãi trung thành với em!”



Nhuế Lãnh Ngọc cười cười, “Nếu ngươi không có việc gì nữa thì nghỉ ngơi đi, đi tắm trước, rửa sạch máu và mồ hôi trên người đi. Thiếu Dương, anh đi giúp hắn đi.”



Diệp Thiếu Dương đi vào nhà vệ sinh để pha nước ấm, sau đó đỡ A Ngốc vào trong rồi đóng cửa lại, lúc A Ngốc cởi quần áo ra, qua tấm gương Diệp Thiếu Dương có thể thấy đồ án hình Kỳ Lân trên lưng hắn dường như đỏ hơn lúc trước, đường vân bên trên hiện ra ám quang.



Trở lại phòng ngủ thì chỉ còn thấy Thanh Vân Tử và Nhuế Lãnh Ngọc, Lăng Ba Tử không thấy đâu.



“Cái lão già kia đâu?” Diệp Thiếu Dương hỏi.



“Y nhát gan, sợ phải gánh trách nhiệm cho nên về Âm Ti trước rồi, y vì nhìn mặt mũi của ta mới ra tay, ân tình cũng là ta thiếu, con hoàn toàn không cần phải để ý hắn.”