Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1581 : Giao Dịch

Ngày đăng: 04:58 30/04/20


Diệp Thiếu Dương ngửa đầu nhìn thân ảnh đang nổi bồng bềnh trên không trung, hắn nhận ra ả, ả là kẻ cầm đầu tất cả mọi thứ, Phi Cương Vương Mạn Tư!



Nếu như không phải hai con mắt của ả đỏ bừng thì quả thật là rất giống thần tiên.



Cuối cùng cũng gặp được ả ta. Diệp Thiếu Dương bình tĩnh bước lên một bước.



“Diệp Thiên Sư, ngươi quả thật lợi hại hơn so với ta tưởng tượng, nhưng nếu ngươi muốn giết ta ở chỗ này thì ngươi sai lầm rồi, ta là chúa tể của cái không gian này, ta muốn giết ngươi thì dễ như trở bàn tay.”



“Vậy sao ngươi chưa động thủ?”



Vương Mạn Tư nói: “Ngươi muốn biết vì sao thì mau giao hồn phách của Hạng Tiểu Vũ ra đây cho ta.”



Diệp Thiếu Dương không khỏi buồn cười: “Đặng Tuệ vẫn luôn ở nơi này ba mươi ba năm, hồn khí vẫn luôn ở trên người cô ta, vì sao ngươi không đến lấy mà phải giờ ta tìm được rồi mới tới tìm ta?”



Vương Mạn Tư lẳng lặng nhìn hắn rồi nói: “Ngươi không muốn biết rõ còn cố ý kéo dài thời gian, ta biết ngươi đang tìm vị trí của chong đèn kia, tính phá vòng vây mà thoát ra, ta nói cho ngươi biết, ngươi không có cơ hội đâu.”



Tâm tư bị nhìn thấu, Diệp Thiếu Dương có chút ngượng ngùng nhún vai, thật ra thì hắn biết tại sao nhưng vẫn cố hỏi: Vương Mạn Tư vẫn luôn không động thủ là bởi vì Hạng Tiểu Vũ đã sớm đề phòng, bố trí một kết giới ở bên trên Hồn khí, chỉ có người có cương khí cường đại mới có thể mở ra. Mà cương khí thì chỉ có pháp sư sống mới có.



Cho nên cho dù Vương Mạn Tư có trâu bò tới cở nào đi chăng nữa thì cũng không có cách nào mở được hộp gỗ. Diệp Thiếu Dương đoán rằng, cái này là do Hạng Tiểu Vũ thiết kế nhằm vào Vương Mạn Tư.



Lúc tiếp xúc với cái hộp gỗ kia, Diệp Thiếu Dương cũng cảm giác được phía trên bị dính một vòng tà khí dị thường, nghĩ một chút liền hiểu đây nhất định là khí tức do Vương Mạn Tư lưu lại, có lẻ ả đã thử qua rất nhiều biện pháp để mở hộp gỗ kia, cuối cùng đều không thành công cho nên đành phải từ bỏ, đồng thời xếp đặt lại mọi thứ, giữ Đặng Tuệ lại, chờ đợi có người tới mở hộp gỗ.



“Ba mươi ba năm, mọi thứ đã sớm kết thúc, Vương Mạn Tư, ngươi còn cái gì mà muốn chấp nhất như thế, lại hại nhiều người như vậy, ngươi cũng nên thỏa mãn.”



Diệp Thiếu Dương một mặt thành khẩn khuyên, trên thực tế là giả vờ, hắn biết bất luận là thuyết phục cái gì đều uổng phí: Vương Mạn Tư nếu như có thể bị một lời nói khuyên đầu hàng thì cũng sẽ không hao tốn ba mươi ba năm.



Hắn đang nói chuyện để câu giờ, thần thức lại đang tìm kiếm chong đèn bốn phía.



Diệp Thiếu Dương hiểu mình chỉ có một cơ hội duy nhất để đánh bất ngờ, cho nên không thể mù quáng, nhất định phải tìm đúng vị trí của vết nứt không gian thì mới có hi vọng chạy trốn, tuy nhiên bây giờ bốn phía đều mênh mông sương mù, bị một luồng khí tức thần bí bao trùm, ngăn cách hoàn toàn với không gian bên ngoài, khiến hắn không thể cảm thụ được vị trí của chong đèn.



BẠN CŨNG SẼ THÍCH



School Of Mystery (On Going) bởi Phesyne



School Of Mystery (On Going)



Bởi Phesyne



1.9K 161



You never know what awaits you at the end of the line




*Ngụy Trung Hiền (魏忠賢) (1568 – 16 tháng 10 năm 1627) là một trong những đại hoạn quan nổi tiếng nhất và nhiều quyền lực nhất trong lịch sử Trung Quốc. Ông là người cầm đầu “đảng hoạn quan” dưới thời Minh Hi Tông trong việc lũng đoạn triều chính, thâu tóm mọi quyền lực trong tay, đồng thời tiêu diệt tất cả những người không cùng phe cánh với mình một cách không khoan nhượng. ương Triều Minh dưới thời Hi Tông suy tàn một cách trầm trọng một phần lớn là do Ngụy Trung Hiền.



*Tần Cối (秦桧; 秦檜, 17 tháng 1 năm 1090 – 18 tháng 11 năm 1155), tên tự là Hội Chi (會之), là ể tướng dưới thời Nam Tống trong lịch sử Trung Quốc, lãnh đạo của phái chủ hòa trong chiến tranh Tống – Kim. Ông thường bị hậu thế đánh giá là gian thần, Hán gian.



Đại hình phệ hồn chân chính là dùng toàn bộ chướng khí của mười tám tầng Địa Ngục. Diệp Thiếu Dương tin chắc rằng không gian mà Vương Mạn Tư tự tạo ra không thể nào đạt được trình độ như cực hình của Địa Ngục. Tuy nhiên dạng tra tấn này cũng tuyệt đối không dễ chịu.



Nhìn thấy bộ dạng đau đớn của những nửa hồn quỷ này, ánh mắt của Diệp Thiếu Dương đầy sát khí nhìn Vương Mạn Tư.



Vương Mạn Tư cười lạnh nói: “Ta cảm thấy với thực lực của ngươi, ở nhân gian đã lên đến cực điểm, coi như ở Thanh Minh Giới cũng có sức đánh một trận với cường giả tứ giáo kia, nếu ba mươi ba năm trước ta gặp phải ngươi, ta nhất định không phải là đối thủ, nhưng bây giờ đã khác.”



Lập tức hỏi: “Diệp Thiên Sư, ngươi biết bà mẹ nó tu luyện cái gì sao?”



“Ngươi chính đớp cứt cũng không liên quan gì tới ta. Ta nhốt ngươi ở đây không phải là để khoe khoang gì với ta, có chuyện gì mau nói, nói xong đánh!”



“Ngươi nếu đã biết ta tới vì hồn phách của Hạng Tiểu Vũ thì nhanh giao Hồn khí ra đây cho ta, ta sẽ thả ngươi đi, ngày sau quyết chiến.”



Diệp Thiếu Dương xùy cười một tiếng, “Có phải ngươi ở trong này buồn bực đã lâu không? Nếu không thì tại sao trí thông minh của ngươi lại thấp đến như vậy, giờ ta giao hồn phách cho ngươi, ngươi thả ta đi sao?”



Vương Mạn Tư nói: “Ta nói được thì làm được, huống hồ, ngươi có lựa chọn khác sao?”



Diệp Thiếu Dương nhíu mày tự hỏi.



Vương Mạn Tư vung hai tay lên, tầng mây ngày càng dày đặc, bao vây lấy hai người Diệp Thiếu Dương.



“Diệp Thiên Sư, ta cũng không nóng nảy, nếu ngươi không đáp ứng thì ta trước có thể giết bạn của ngươi, sau đó chúng ta lại thảo luận tiếp.”



“Ngươi giết đi, ta với ông ta đâu có quen biết.”



“Diệp tiên sinh!” Lưu Minh khóc rống lên.



Vương Mạn Tư cười khanh khách một tiếng, ngón tay vút qua, một đám sương trắng đánh về phía Lưu Minh.



Diệp Thiếu Dương vội vàng giơ kiếm chặt đứt rồi nói: “Chờ chút!”



Vương Mạn Tư khí định thần nhàn nhìn hắn.



“Ta có thể giao hồn phách của Hạng Tiểu Vũ cho ngươi.” Diệp Thiếu Dương cắn răng nói tiếp, “Chỉ cần ngươi để chúng ta đi, cho dù không có Hạng Tiểu Vũ ta cũng có thể tiêu diệt ngươi!”



“Ta thích cái thái độ này của ngươi, ta cũng muốn đánh với ngươi một trận!”