Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1594 : Không Giới Chi Tranh (3)

Ngày đăng: 04:59 30/04/20


”Bởi vì ta mặc trang phục màu tím, chủ thượng có bốn thị nữ: Thanh, Tử, Hoàng, Lan, bốn tỷ muội chúng ta sinh ra cùng một lúc cho nên mới dùng màu sắc khác nhau để còn phân biệt.”



“Ơ, là vậy à, vậy em còn tên nào khác hay không, cái tên A Tử này làm ta có chút khó chịu, luôn có cảm giác mình giống như Kiều Phong vậy…”



“Kiều Phong là ai?”



Diệp Thiếu Dương trả lời: “Nhìn là biết em chưa có xem Thiên Long Bát Bộ, Kiều Phong là một đại hiệp, vợ của hắn chết rồi, cô em vợ luôn đi cùng với hắn tên là A Tử.”



A Tử không hiểu gãi đầu một cái, “Nghiêm túc mà nói, vậy thì chủ thượng chính là tỷ tỷ của ta…”



Diệp Thiếu Dương lập tức câm nín, mình nói bậy nói bạ, lại chiếm tiện nghi của Tiểu Cửu.



“À đúng rồi, em nói còn ba vị thị nữ kia tên gì?”



“Giống như ta, mệnh danh bằng màu sắc của trang phục, A Thanh, A Lan, còn có A Hoàng.”



A Hoàng… Trước mắt Diệp Thiếu Dương lập tức hiện ra hình bóng của một con… chó vàng.



“Chủ nhân đừng hỏi nữa, đi nhanh lên, vượt qua ngọn núi này là tới Giới Hà, chúng ta nhanh đi giúp chủ thượng.”



Diệp Thiếu Dương đáp ứng một tiếng, thi triển Lăng Không Bộ của Mao Sơn, tăng tốc lên núi.



Học viện ngoại ngữ Thạch Thành.



Đám người Nhuế Lãnh Ngọc vẫn còn ở giữa hoa viên, mở rộng phạm vi để tìm kiếm khối Huyền Thạch kia.



Nhuế Lãnh Ngọc cũng hiểu pháp thuật phương Tây, nghe ngóng thuộc tính của Huyền Thạch và định lý của trận số từ Hạng Tiểu Vũ, tự mình kiểm tra thử, kết quả giống như y, có thể cảm giác được sự tồn tại của Huyền Thạch, thậm chí ngay cả vị trí cũng có thể xác định được, dựa theo vị trí này, Huyền Thạch đáng lẽ đã sớm bị đào lên, nói cách khác, nếu như Huyền Thạch có ở đây, thì hẳn là đã sớm bị treo lơ lửng.



Nhuế Lãnh Ngọc nhìn vị trí rỗng tuếch đáng lẽ phải có Huyền Thạch kia, không nhịn được đưa tay sờ một cái, xác thực không có gì cả, kinh ngạc ngẩn người.



Tâm tư cô vốn nhanh nhẹn, nhưng lúc này cũng hoàn toàn mấy hết chủ ý.
“Sư phụ…” Dương Cung Tử cũng hãi hùng khiếp vía, thực sự kìm nén không được mà kêu một tiếng.



“Ngọc tử cách trung toái, cửu tử nhất hồn phi.” Thanh Vân Tử vỗ lên đùi một cái, “Không đúng không đúng, làm sao có thể tới nhanh như vậy!”



*Tạm dịch: Ngọc tử vỡ nát bên trong, cửu tử một hồn bay mất.



Quay đầu hỏi Dương Cung Tử, “Đạo Phong sao rồi?”



“Đã luyện hóa được hai quỷ phù, hiện tại chỉ còn một cái cuối cùng, đang trong giai đoạn quan trọng nhất.”



Thanh Vân Tử suy nghĩ đôi chút rồi nói: “Vậy thì không phải ứng ở trên người nó, ta đã biết…”



“Sư phụ, đến cùng là có chuyện gì?”



Thanh Vân Tử buồn bã trả lời: “Mệnh phạm tử kiếp, thập tử vô sinh.”



Dương Cung Tử ngây người, thất thanh hỏi: “Ai?”



“Ta đã chết, người duy nhất còn lưu luyến ở nhân gian còn có thể là ai? Có thể để ta cảm thụ bằng thần thức thì thất nhiên là nó.”



“Thiếu Dương!” Dương Cung Tử lảo đảo đứng không vững, “Thiếu Dương mệnh phạm tử kiếp, không thể nào, sư phụ người đừng dọa con!”



Tay trái Thanh Vân Tử liên tục bấm đốt ngón tay, sắc mặt bất định, cuối cùng từ bỏ, hít sâu một hơi, lắc đầu nói: “Vẫn không đúng, mẹ nó cái quẻ tượng gì thế này, trong đó còn xem lẫn Thiên Diễn sổ, ngay cả ta cũng không được phép coi, nếu không phải là Thiếu Dương, vậy chính là…”



Ánh mắt của ông chuyển qua khối ngọc vỡ trên đất, thầm nghĩ tới, túi ta có đồng tiền, có đá, trên mặt đất cũng có đá, sao hết lần này tới lần khác không dùng mà lại dùng ngọc? Cái này chẳng lẽ cũng là điềm báo gì?



Đột nhiên ông giật mình kêu lên: “Ngọc!”



GiớiHà, từ đỉnh núi nhìn xuống giống như đầu nguồn của dòng sông, nhưng Diệp ThiếuDương đã nghe A Tử giới thiệu dọc đường đi, biết trong con sông này cũng khôngphải là nước sông mà là linh khí hội tụ thành, ngưng kết thành sương.