Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 16 : Tà linh

Ngày đăng: 04:39 30/04/20


Tiểu Mã đặt mông ngồi bệt xuống đất, lẩm bẩm nói: "Mụ nội nó, chuyện gì đang xảy ra? Tôi già đầu rồi nhưng đây là lần đầu tiên gặp phải chuyện quái lạ như thế!".



Diệp Thiếu Dương đứng trên giường, ngẩng đầu lên kiểm tra bức tranh, tìm được vị trí của mình và Tiểu Mã trong mộng lúc trước, trên mặt bức tranh còn có một vết máu nhàn nhạt, hắn giơ tay lau đi, vết máu vẫn còn ẩm ướt. Chẳng lẽ vừa rồi mình đã phun máu vào đây?



Hắn đưa mũi ngửi ngửi bức tranh, có thứ gì đó, chính xác là một tia tà khí, đang từ từ tản đi.



Diệp Thiếu Dương trong lòng khẽ động, tà khí, là khí tức đặc hữu của tà linh.



"Không ngờ là do tà linh làm, thật phiền phức.". Diệp Thiếu Dương tự lẩm bẩm.



"Tà linh là cái gì?"



Diệp Thiếu Dương nghĩ cần phải phổ cập giáo dục cho cậu ta, bèn nói: "Thế nhân đều bảo ma quỷ chia làm bốn loại: quỷ, yêu, thi, và tà linh. Tà linh vốn là vật hóa sinh (1), ngoại trừ noãn sinh, thai sinh và thấp sinh (2) ra, nó là kiểu sinh đẻ thứ tư của sinh vật mà do rất nhiều nguyên nhân hình thành. Bản thân nó vốn không có sinh mệnh, bởi vì gặp chút cơ duyên nên mới sinh ra sinh mệnh. Tỷ như một con bù nhìn, nếu như cắm ở nơi có âm khí rất nặng thì sau một thời gian dài sẽ sinh ra tà linh. Hoặc như trang sức vòng ngọc trên thân người chết, nếu hấp thu tử khí quá lâu thì cũng sẽ hình thành tà linh.".



(1)Hóa sinh: Biến hóa sinh sản. Là vật được sinh ra một cách ngẫu nhiên, tự mình sinh ra. Chúng sinh đột nhiên sinh ra một nơi nào đó, chẳng hạn, sự xuất hiện của loài ma. Khác với các cách sinh khác (như noãn sinh 卵生, thai sinh 胎生, thấp sinh 濕生), loài chúng sinh ra không có nguồn gốc đặc trưng. Đặc biệt liên quan đến giai đoạn trung gian sau khi chết (trung hữu), khi chúng sinh hóa thân thành thần (a-tu-la), chư thiên và ngạ quỉ… Là một trong bốn cách sinh của các sinh thể, tứ sinh 四生.



(2)Noãn sinh: đẻ trứng (chim, bò sát…)



Thai sinh: sinh đẻ bằng bào thai, đẻ con (loài người, động vật có vú…)



Thấp sinh: sinh ở nơi ẩm thấp; như muỗi và các loài côn trùng khác.



"Bản thân bức tranh này không có vấn đề gì, là do tà linh quấy phá, đưa hồn phách của chúng ta vào trong tranh. Hiện giờ chúng ta đã đi ra, nó cũng đi theo.".



Tiểu Mã vả vào mồm một cái chát: "Vừa nãy đi vào giấc mộng là hồn phách của chúng ta?"




Diệp Thiếu Dương nói: "Chuyện này không đơn giản, trên đầu cô có một luồng khí xám, ấn đường biến thành màu đen, âm khí bao phủ trên người, cho nên tôi đoán, cô chắc chắn đã đi qua nơi có âm khí rất nặng.".



Vừa nói xong, tất cả mọi người trong phòng cười rộ lên. Hà Lệ Lệ thản nhiên nói: "Anh đừng có lấy lý do, anh nói y như mấy thầy bà gạt người trong TV, có phải anh còn muốn xem tướng cho tôi không?"



"Không cần xem tướng, cô cẩn thận một chút, không nên đến nơi đó nữa!". Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một lát, bùa hộ mệnh đắt tiền lắm, vì vậy hắn lấy từ trong túi đeo lưng ra một tấm Đào Mộc Phù, đưa cho cô bảo: "Cô đeo thứ này trên người, đi vào nơi đông người một chút, ba ngày rưỡi nữa âm khí sẽ tán đi.".



Hà Lệ Lệ cười khinh miệt: "Bao nhiêu tiền?"



"Ở trên núi tôi bán năm trăm đồng, chúng ta cũng coi như người một nhà, không lấy tiền của cô.".



Lý Đa không nén được giận, đứng dậy nói với Hà Lệ Lệ: "Đi thôi, đi ăn cơm."



Lý Đa đi trước, Hà Lệ Lệ đứng lên, cười bảo Diệp Thiếu Dương: "Muốn theo đuổi chị thì cứ việc nói thẳng, nhưng mà chị đã có bạn trai rồi, không có cửa cho cưng! Hôm nào chị sẽ giới thiệu cho cưng một bé.".



"Tôi theo đuổi cô?". Diệp Thiếu Dương sợ hết hồn: "Tôi theo đuổi cô lúc nào?"



Hà Lệ Lệ cười cười, bỏ đi.



"Đệt, bà cô này ATSM quá!". Diệp Thiếu Dương quay đầu nói với Trần Vũ.



Trần Vũ cười nói: "Cậu muốn đốt nhà thì cũng phải ráng kiềm chế chứ, cùng lắm thì từ từ tiến tới, chưa gì mà đã xem tướng, tặng quà cho người ta, rõ ràng là muốn tán tỉnh người ta. Đối tượng của người ta còn đang ở đây mà cậu dám bạo gan như vậy, cậu cũng đói khát lắm rồi!"



Diệp Thiếu Dương nghẹn họng trân trối nhìn Trần Vũ, hảo tâm giúp cô ta, cư nhiên lại trở thành lưu manh tán tỉnh. Giao thiệp với người thành phố này, thật là mệt mỏi a...