Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1605 : Trở thành nhân gian

Ngày đăng: 04:59 30/04/20


“Cái gì cùng cái gì, ngươi rốt cuộc đã nói gì?”



Diệp Thiếu Dương đành phải đem chân tướng nói một lần, Tiểu Cửu sau khi nghe xong, khuôn mặt đỏ lên.



Diệp Thiếu Dương không đợi cô nổi bão, vội vàng ôm quyền bồi tội, đem một món đồ từ trong ba lô rút ra, đưa cho cô. “Tặng cho ngươi, xem như bồi tội.”



Là Hỗn Thiên Lăng Hoàng quan chủ đưa.



Tiểu Cửu đón lấy, nói: “Ngươi lấy thứ này, chính là tặng cho ta?”



“Đúng vậy, bằng không ta lấy làm gì, ta là cảm giác được, một thân trang phục này của ngươi, vừa lúc phối hợp Hỗn Thiên Lăng, dùng nó làm pháp khí, thật sự là đẹp muốn khóc.”



Tiểu Cửu vui vẻ cười cười, nói: “Thật ra, ta không thích bộ dạng này.”



“Ừm?” Diệp Thiếu Dương không hiểu.



Tiểu Cửu quay người tới trước tủ quần áo, ngón tay lay động, nhẹ nhàng làm phép, cửa tủ tự động mở ra, vài bộ quần áo lần lượt bay ra, rơi vào trong tay cô.



Tất chân, giày cao gót, váy ngắn… Chính là một bộ quần áo rất lạc quẻ mình lúc trước mua cho cô, thì ra bị cô mang đến nơi đây.



Tiểu Cửu nhìn hắn, trên nét mặt mang theo một tia cay đắng.



“Ta là vạn yêu chi chủ, cao cao tại thượng, vạn người cúng bái. Thật ra, ta lại há không phải bị bó buộc ở nơi này, mất đi tự do, ta hiện tại muốn làm nhất…”



Tiểu Cửu hướng hắn quơ quơ giày cao gót trong tay, “Thay một bộ quần áo này, theo ngươi du lịch nhân gian, hàng yêu phục ma.”



Diệp Thiếu Dương kinh ngạc nhìn cô, trong nháy mắt cảm xúc lẫn lộn, không nói nên lời được là cảm nhận thế nào.



Mình… Tài gì đức gì, có thể để cô cam tâm tùy tùng?




“Ngươi nói cái gì?” Nhuế Lãnh Ngọc vội hỏi.



“Một mùi ta rất quen thuộc, toàn bộ trường học đều có, nhưng nơi này đậm hơn chút, nhất là nơi này.” A Ngốc chỉ hố đất, “Ta cũng không biết đây là khí tức gì, chỉ là rất quen thuộc…”



Nhuế Lãnh Ngọc trầm ngâm một lúc lâu, đầu óc đột nhiên tỉnh táo lại, hít sâu một hơi nói: “Tôi hiểu rồi!”



Trong lúc nhất thời mấy người đều nhìn cô.



Nhuế Lãnh Ngọc chỉ vào phía trên hố đất, nói: “Huyền thạch ở ngay nơi đó, chỉ là chúng ta không nhìn thấy.”



“Không nhìn thấy?” Hạng Tiểu Vũ khó hiểu.



“Nơi này, đã bị không gian giam cầm ăn mòn, chúng ta hiện tại nhìn thấy, thật ra là ảo cảnh trong không gian giam cầm, che dấu thực cảnh, giống với những nhà lầu kia, là bộ dáng ba mươi ba năm trước.”



Đoàn người giật mình.



“Sao có thể, nơi này vẫn luôn là bộ dạng này mà.” Lưu Minh chấn động.



Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Nếu ba mươi ba năm trước, nơi này cũng là bộ dạng này thì sao?”



Hạng Tiểu Vũ là người đầu tiên phản ứng lại, kinh ngạc nói: “Cô là nói, nơi này ba mươi năm qua chưa từng thay đổi, trước kia cũng là bộ dạng này, hiện tại vẫn như cũ là thế?”



“Cái này thì phải hỏi Lưu hiệu trưởng.” Nhuế Lãnh Ngọc quay đầu nhìn về phía Lưu Minh.



“Cái này…” Lưu Minh gãi đầu nhớ lại một phen, nói, “Lúc trước trường học thay đổi, từng tìm đại sư đến xem, nói nơi này phong thuỷ tốt, thích hợp xây dựng vườn hoa, cho nên chưa từng động vào.”



Hạng Tiểu Vũ cười lạnh nói: “Phong thuỷ đương nhiên tốt rồi, nơi này là Càn Khôn chính vị, bằng không tôi năm đó sao có thể đem huyền thạch chôn ở chỗ này.”