Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1625 : Sát thần (1)

Ngày đăng: 04:59 30/04/20


Lập tức mở ra thánh chỉ, Chanh Tử nhìn qua, bên trên quả nhiên có tên mình, nhưng đã bị lau đi ẩn ký.



“Thôi thiên tử không cho ngươi đi, bản quan không có cách nào cả.”



“Cái này…” Chanh Tử tức giận đến dậm chân, nói: “Thánh chỉ đại đế, sao có thể tùy tiện bôi xóa chứ, lá gan Thôi lão đầu cũng quá lớn rồi!”



“Đừng đùng, Chanh Tử đại tiểu thư, ngài thân với Thôi thiên tử, ngài mắng hắn thì mắng, nhưng đừng trước mặt bản quan. Nhắc tới xoá sửa thánh chỉ, cũng là tội lớn, người ngoài tuyệt đối không thay đổi, nhưng Thôi thiên tử… Hắc hắc, hắn bôi thì bôi, chỉ cần không tham dự đến phương lược đại sự của âm ty, đại để nhất định sẽ nể mặt hắn, cùng lắm thì hắn sau này tự mình đi nói một tiếng với đại đế, bản quan chỉ là người truyền chỉ, người làm khó ta vô dụng nha.”



“Hừ, lão đầu thối, lão chính là được ta hầu hạ quen rồi, muốn để ta bưng cơm rót nước cho lão, không thả ta đi!”



“Thánh chỉ truyền tới, cáo từ cáo từ.” Quỷ sứ áo đỏ hướng đoàn người Diệp Thiếu Dương chắp tay, lại hướng Từ Văn Trường và Dung Nhược hành lễ, sau đó sợ Chanh Tử tìm hắn làm phiền, vội vàng độn địa mà đi.



“Lão đại, ti chủ…” Qua Qua hai mắt tỏa sáng bám lên.



“Lát nữa nói sau!” Diệp Thiếu Dương trừng mắt nhìn hắn một cái, đem danh sách thu lại, phân biệt nhìn Từ Văn Trường và Dung Nhược, nói: “Hai vị các ngươi tìm ta cũng có chuyện?”



“Ta trước tiên là nói về đi, làm phiền Từ công hơi chờ.” Dung Nhược đối với Từ Văn Trường thi lễ nói.



“Không dám, ta nhiều việc, thong thả nói, mời tiên tử.” Từ Văn Trường hoàn lễ.



Dung Nhược tiến lên một bước, nhìn Diệp Thiếu Dương, từ từ nói: “Ta thay vương tọa, cảm tạ tiểu thiên sư hỗ trợ thanh trừ địa ngục Ma Tâm Thảo ở nhân gian, hơn nữa diệt sát ác quỷ tà linh từ địa ngục đào tẩu.”



“Cái này là nên làm, chỉ là… Ta đây vừa xong việc, các ngươi sao có thể biết, tin tức cũng quá linh thông rồi nhỉ.”
Sau đó nói: “Ngươi là thám hoa thờ Hồng Vũ, rất khá, nếu không phải theo Kiến Văn đế, ngươi tất nhiên có cơ hội kiến công lập nghiệp.”



Lâm Tam Sinh nói: “Một thần không thờ hai chủ, vận mệnh mà thôi.”



Từ Văn Trường chậm rãi gật đầu, “Không sai, nhưng ngươi so với ta sinh ra sớm hơn trăm năm, một câu vãn sinh này Từ mỗ không dám nhận. Ta chỉ là tò mò, ngươi là tổ tiên, sao có thể biết ta?”



Lâm Tam Sinh nói: “Ta sau khi chết tùy tùng Kiến Văn đế, bị nhốt trong cổ mộ, sau đó có thể thoát vây, lật xem rất nhiều sách sử, đặc biệt là lịch sử Đại Minh, đối với chuyện sau thời Kiến Văn, coi như là có chút hiểu biết, sau Đại Minh không còn Hoa Hạ, trong tài tử văn võ song toàn của Đại Minh triều, ta phục nhất Từ công cùng Trương thủ phụ.”



Từ Văn Trường phe phẩy quạt gấp, nói: “So văn võ song toàn, mười ta cũng4so ra kém Dương Minh tiên sinh.”



Lâm Tam Sinh còn muốn mở miệng, bị Diệp Thiếu Dương sốt ruột không chịu nổi cắt ngang, “Các ngươi sao tán gẫu mãi không xong. Từ công, ngài rốt cuộc có chuyện gì tìm ta, ta ở đây chờ nè.”



“Lại quên chính sự rồi.” Từ Văn Trường hướng Lâm Tam Sinh cười, nói: “Ngươi ta đều là Đại Minh thư sinh, xem như cùng chung một sư môn, tương lai nếu có rảnh, có thể đi Luân Hồi ti tìm ta tâm tình, ta có trà có rượu, hôm nay tạm thời không hàn huyên.”



Lâm Tam Sinh chắp tay nói: “Nhận được Từ công ưu ái, nhất định phải quấy rầy.”



Từ công đổi một vẻ mặt khác, từ trong túi lấy ra một quyển trục, ném cho Diệp Thiếu Dương, nói: “Tiểu tử ngươi to gan lớn mật, ngươi xem xem tranh ngươi tặng!”



Ta tặng?



Diệp Thiếu Dương lúc ấy có chút ngẩn ra, sau đó nghĩ đến, mình lúc ấy từng bảo lão Quách mua tranh, đốt cho Thôi phủ quân cùng Từ Văn Trường, lập tức mở tranh ra, thấy là một bức tranh sơn thủy, Lâm Tam Sinh cũng ghé lên quan sát, vừa thấy lạc khoản, nhất thời ngây người: “Tranh của Ngô Đạo Tử!”