Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1632 : Thiên Kiếp (2)

Ngày đăng: 04:59 30/04/20


Nhuế Lãnh Ngọc gật gật đầu, nét u buồn trong mắt biến mất, nhưng chỉ là vì không cho Diệp Thiếu Dương lo lắng mà giấu đi.



Cô luôn cảm thấy, chân tướng không có đơn giản như mình nhìn thấy.



Một mảng rừng cây rậm rạp xanh um, âm khí tràn ngập trăm ngàn năm qua chưa từng tan đi, giữa tán cây cùng cành lá có vô số tinh phách bay múa, các loại tà vật nhân gian chưa từng gặp, bán hồn quỷ mất đi thần thức mà chưa tới Đoạn Hồn cốc, bị âm khí nồng đậm của rừng rậm hấp dẫn, suốt ngày ở trong đó bồi hồi du đãng, phun ra nuốt vào âm khí, tiến hành tu luyện chủ động và bị động.



Ngoài rừng cây, là có một khu vực nhỏ, giống như bị một luồng lực lượng vô hình ngăn cách, trong phạm vi mấy chục mét không có âm khí, cũng không có tinh phách, tà vật và độc trùng không dám tới gần.



Ở dưới một thân cây chỗ trung tâm, có một lão già ngồi, chính là Mao Sơn tiền nhiệm chưởng giáo Thanh Vân Tử, vẻ mặt nhất quán đáng khinh, giờ phút này tỏ ra có chút cô đơn, cúi đầu, ở trên mặt đất đùa nghịch một đống đá.



Một bóng người hư vô mờ mịt từ xa xa chậm rãi bay tới, đáp ở bên người Thanh Vân Tử, là một thanh niên áo gấm, đầu cắm châu ngọc, cầm trong tay một bộ giống như hạt đào, chậm rãi chà xát, mặt như ôn ngọc, chỉ là mang theo vài phần tà khí.



“Thanh Vân tổ sư, ra mắt.” Thanh niên chắp tay thi lễ.



Thanh Vân Tử hơi thẳng lưng lên, ngẩng đầu nhìn hắn, nói: “Nam Cung Ảnh phải không.”



Nam Cung Ảnh cười nói: “Thanh Vân tổ sư trí nhớ tốt.”



Thanh Vân Tử cũng cười: “Một trận chiến Huyền Không quan, cũng may mà có ngươi ra tay, kiềm chế Đạo Uyên lão mõ kia, ta còn phải cảm ơn ngươi.”



Nam Cung Ảnh nói: “Tổ sư không cần nhận ân tình của ta, ta làm như vậy, chỉ là vì tìm Đạo Phong tỷ thí, ta sau một trận chiến với Đạo Uyên, lại mất đi tung tích Đạo Phong, thì ra các ngươi thế mà lại ở nơi này, thật sự để ta tìm mất công.”




“Ngươi đã sớm nên đi.”



Nam Cung Ảnh xuất phát đi hướng trong rừng cây.



“A Tu La vương tử.” Thanh Vân Tử đột nhiên gọi hắn lại, cúi đầu tiếp tục nghịch đá, chậm rãi nói, “Pháp nhãn thông thiên. Nhân loại cũng chưa chắc không thể nhìn thấy thiên cơ, bần đạo đoán ngươi tương lai hẳn phải chết dưới binh đao.”



Nam Cung Ảnh biến sắc, sau đó khinh miệt cười cười, đi vào trong rừng rậm, mới ra khỏi trận pháp Thanh Vân Tử bày ra, lập tức có tà vật không đếm xuể bổ nhào lên, những tà vật này đều là rừng rậm thấp sinh, tu vi thấp kém, căn bản không biết phân biệt thực lực, chỉ là dựa vào bản năng, ùa lên, muốn hấp thụ máu thịt người tới.



Nam Cung Ảnh nhìn cũng không nhìn bọn nó, bốn phía thân thể nổi lên một tầng huyết quang, phàm là tà vật tiếp xúc đến bên trên, lập tức hóa thành một đám sương máu.



Những tà vật này tuy linh trí chưa mở, nhưng cũng không phải hoàn toàn không não, sau khi chết một đám, dựa vào bản năng xu cát tị hung, lập tức biết người này không dễ đối phó, bắt đầu chạy tứ tán.



Nam Cung Ảnh nhẹ nhàng giơ tay, huyết quang trên người lập tức đẩy ra bốn phương tám hướng, truy kích đám tà vật kia, nháy mắt nghiền nát một mảng lớn.



Thanh Vân Tử ở bên ngoài, tuy đưa lưng về rừng rậm, nhưng nghe được một đợt quỷ khóc sói tru, lập tức biết là chuyện gì xảy ra, nhẹ nhàng lắc đầu, tiếp tục nghịch đá.



Qua không bao lâu, trong khe núi đối diện lại bay đến một bóng người, là Dương Cung Tử, đáp ở bên người Thanh Vân Tử, không dám quấy rầy lão, ở bên cạnh lẳng lặng đợi một hồi lâu, chờ Thanh Vân Tử thẳng lưng lên, lúc này mới thấp giọng gọi: “Sư phụ.”



Thanh Vân Tử một tay vuốt chòm râu, vẫn nhìn “Thạch đầu trận” bị mình bày thành hình dạng kỳ quái trước mặt, đầu cũng không ngẩng lên hỏi: “Gặp được bọn nó rồi?”