Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1692 : Ngươi Xem Ta Là Chết?

Ngày đăng: 05:00 30/04/20


Tiểu Cẩu băng tuyết thông minh, biết Đạo Phong chuyến này không phải cố ý tìm đến Hoàng quan chủ gây hấn, chủ yếu là xả giận cho Thiếu Dương, đồng thời cũng lập uy cho hắn ở Thanh Minh giới, Hoàng quan chủ bởi vì trước đó từng khiêu khích Diệp Thiếu Dương, tự nhiên lao đầu vào họng súng, Tiểu Cửu nói như vậy cũng là cho hai bên một cái bậc thang để xuống.



Đạo Phong tuy không sợ bất luận kẻ nào, nhưng vì về sau Diệp Thiếu Dương ở Thanh Minh giới dễ lăn lộn lập uy nếu quá đáng, liền thành kết thù, cho dù đối thủ không thể đem mình thế nào, cũng sẽ giận chó đánh mèo Thiếu Dương. Bởi vậy, Tiểu Cửu tin tưởng, Đạo Phong nhất định sẽ xuống cái bậc thang này.



Đạo Phong chưa lên tiếng, hỏi Hoàng quan chủ: “Lý Hạo Nhiên ở đâu?”



Hoàng quan chủ hơi kinh ngạc, sau đó khôi phục tinh thần, nói: “Bần đạo tuy không địch lại ngươi, nhưng cũng không đến mức ở dưới cưỡng bức, bán đúng cố nhân, ta nếu biết tung tích hắn, nhất định không nói cho người, nhưng sự thật là: bần đạo cũng không biết.”



Đoạn lời lẽ này nói tương đối có nghệ thuật. Tiểu Cửu âm thầm bật cười, nói với Đạo Phong: “Hắn thật sự không biết, Thanh Minh giới to lớn mờ mịt, trong đó lại có vô số tiểu thế giới, Huyền Không quan ở đâu, ngay cả ta cũng không điều tra nghe ngóng được.”



Đạo Phong hỏi tiếp Hoàng quan chủ: “Ngày ấy, người tìm Thiếu Dương gây sự, là ra mặt cho Tô Mạt?”



“Cô ta ngày đó là tới tìm ta, thỉnh cầu hỗ trợ, nói là tìm không thấy đại sư huynh Lý Hạo Nhiên của cô ta, chỉ có tìm ta sự thúc trên danh nghĩa này. Ta sau chuyện nghĩ đến, cô ta làm như vậy, là cố ý. khơi mào mâu thuẫn của Diệp Thiếu Dương cùng đạo môn Thanh Minh giới ta, trong lòng cũng có chút khó chịu.”



Đạo Phong không để ý tới hắn giải thích, hỏi: “Tô Mạt ở đâu?”



“Sau chuyện hôm đó, cô ta liền theo người của Lê sơn cùng nhau đi rồi.”



“Lê sơn…” Đạo Phong nhẹ nhàng gật đầu, xoay người xuống núi.



Vậy là đi rồi?




“Đợi lát nữa, đây là cái gì!” Tôn giáo sư theo Tào Vũ cùng đến đột nhiên kêu một tiếng, tiến lên đè lại một thi thể Diệp Thiếu Dương đang quan sát, hướng sau gáy nhìn lại.



Những giáo đồ này tất cả đều là đầu trọc, ở chỗ gáy hướng xuống có một khối ấn ký màu đỏ, Diệp Thiếu Dương trước đó chỉ lo kiểm tra những pháp dược kia, trái lại chưa chú ý tới, bị Tôn giáo sư nhắc nhở như vậy, chăm chú nhìn lại, thế mà lại là một hình xăm.



Hình xăm là màu đỏ, là nửa thân trên của một người, thoạt nhìn như là phật, nhìn kỹ lại không phải, trên đầu đội một thứ như là vương miện.



Vương miện?



Diệp Thiếu Dương hơi kinh, lại đánh giá một phen, xác nhận không sai, giật mình nói với Tôn giáo sư: “Giáo sư, cái này mau nhìn xem ảnh chụp kia của ông, đây có phải Đế Thích Thiên hay không!”



Tôn giáo sư ở trước hắn cũng nghĩ tới, lấy ra di động, tìm được ảnh chụp được Tứ Bảo nhận định là Đế Thích Thiên, đối chiếu một phen, tuy ngũ quan không có đặc điểm gì, nhưng vương miện lại giống nhau như đúc, ở trên chính diện nhòn nhọn đều có ba điểm nhỏ, sắp hàng hình tam giác, như là trên vương miện được khảm đá quý trang sức.



“Thật đúng là Đế Thích Thiên.” Tứ Bảo hít ngược một hơi nói, “Bọn họ vì sao xăm Đế Thích Thiên ở trên người, chẳng lẽ giữa bọn họ cùng Thái Dương mộ có quan hệ gì?”



Tôn giáo sư ngẩn ngơ phát ngốc, đột nhiên bắt lấy tay Diệp Thiếu Dương, nói: “Diệp tiên sinh, có thể tìm một giáo đồ sống đến hay không, tôi tin tưởng trên người bọn họ mang bí mật Thái Dương mộ, nếu được biết bí mật này, tôi tin tưởng, đối với giới học thuật tuyệt đối sẽ là một lần chấn động thật lớn.”



Quả nhiên là muốn nghiên cứu khoa học, một lòng chỉ nghĩ học thuật, đối với khó khăn trong quá trình lại là coi như không thấy. Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ cười cười, “Tôi hiện tại đi nơi nào tìm bọn họ, nhưng bọn họ có lẽ sẽ tìm đến tôi.”



Tứ Bảo nói: “Thiếu Dương cậu trong lúc vô ý lại đi một nước cờ hay, nếu có thể thông qua đệ tử Chúng Các phái, cùng đám giáo đồ kia thành lập quan hệ, không chừng thật sự có thể làm rõ thân phận của đám giáo đồ này.”