Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1701 : Địa Để Quái Thanh (2)

Ngày đăng: 05:00 30/04/20


Câu này khiến Diệp Thiếu Dương và Tứ Bảo đều giật mình, mở to mắt nhìn hắn, Tứ Bảo hít sâu một hơi, nói: “Ý của ngươi là… Đại Tể Ti bị khống chế rồi?”



“Vô cùng có khả năng!”



Diệp Thiếu Dương và Tứ Bảo nhìn nhau một cái, đều là vẻ mặt ngạc nhiên.



Diệp Thiếu Dương nghiêm túc nghĩ, càng cảm thấy Lâm Tam Sinh phân tích có đạo lý.



“Vậy làm sao bây giờ, chuyện này… Nói tới hình như không quan hệ với chúng ta nhỉ?”



Lâm Tam Sinh nhìn Diệp Thiếu Dương một cái, “Có quan hệ hay không, thì xem người nghĩ như thế nào. Nếu người muốn giúp Đại Tế Ti, vậy thì phải xé rách da mặt với Chúng Các phái…”



Tứ Bảo nói: “Là như thế, hơn nữa cho dù chúng ta cứu ra Đại Tế Ti, giúp bọn họ xử lý Chúng Các phái, Đại Tể Ti cũng chưa chắc cho phép chúng ta xuống mộ, đến lúc đó chúng ta tương đương là hai mặt thụ địch, nếu chỉ nhìn sự lợi hại, chúng ta vẫn là không nhúng tay thì hơn, chẳng qua…”



Tứ Bảo nhìn về phía Diệp Thiếu Dương, trên mặt mang theo một tia biểu cảm phức tạp.



Diệp Thiếu Dương ở trong lòng cũng cân nhắc một phen, phun ra một hơi, nói: “Chúng ta là đến đây làm gì? Chúng ta vì sao phải xuống mộ?”



Tứ Bảo nhún nhún vai, nói: “Tôi không biết cậu, dù sao tôi là bị cậu kéo đến, cậu muốn nói không xuống mộ, chúng ta trở về, tất cả nghe lời cậu.”



Diệp Thiếu Dương nói: “Nói tới, chúng ta không phải cảnh sát, các giáo đồ kia cũng không quan hệ với chúng ta, chúng ta không cần thiết vì bọn họ đi tìm phiền toái, nhưng tôi con người này chỉ thích nhiều chuyện, gặp được có người bị bắt nạt liền muốn bênh vực kẻ yếu, đây không phải thói quen tốt, nhưng… Tôi chính là không đổi được.”



Tứ Bảo cười hắc hắc, “Vậy chúng ta liền xử lý Chúng Các phái này, vốn bọn hắn cũng không phải người tốt.”




Tứ Bảo nhìn chằm chằm hắn, rất trịnh trọng nói: “Thiếu Dương, tôi rất lo lắng chúng ta bị dùng làm vũ khí. Thật ra làm vũ khí cũng không có gì, chỉ sợ là làm vật hi sinh, hy sinh bản thân, thành toàn người khác. Cổ mộ này, tuyệt đối không đơn giản!”



Diệp Thiếu Dương trầm ngâm gật gật đầu. Lâm Tam Sinh cũng nhíu mày không nói.



Bởi vì manh mối không rõ, cho dù là thông minh như Lâm Tam Sinh, cũng đoán không ra bí mật trung tâm là cái gì, chỉ có thể vừa đi vừa xem, tất cả cẩn thận.



“Khi nào có thể xuống mộ?” Diệp Thiếu Dương hỏi.



“Lúc nào cũng được.”



“Lúc nào cũng được?” Diệp Thiếu Dương có chút kinh ngạc.



“Đúng vậy, tôi dùng la bàn định vị, bổn ý là muốn xác định hình dạng cùng kích thước cổ mộ, sau đó phỏng đoán vị trí mộ thất, trực tiếp đi xuống, có thể tránh cơ quan có thể tồn tại.”



Tứ Bảo giải thích, “Cái này phải dùng đến tri thức mộ táng, mộ của từng triều đại, đều có bố cục kết cấu khác nhau, lúc ấy chúng ta cho rằng là Tống mộ, hiện tại xem ra, mộ chủ là lão đại của Quang Minh giáo hội gì đó, quỷ biết mộ táng của bọn họ là dựa theo quy cách gì, đành phải tùy tiện đục cái lỗ hổng đi xuống, nhưng tốt xấu đo ra kích thước mộ huyệt, trong lòng có tính toán, sau khi đi xuống cũng dễ hành động.”



Tứ Bảo vừa nói, vừa đem hàng rào cuối cùng bổ toàn, từ xa nhìn lại, như là một cái hình thang bất quy tắc.



Tứ Bảo kêu Diệp Thiếu Dương đem hình dạng cổ mộ vẽ lên giấy, mình tay cầm la bàn, ở bên trong đi tới đi lui, cuối cùng đi đến một khu vực tới gần trung tâm, dùng chân đạp đạp, lấy ra một khối ngọc thạch màu vàng, tiếp theo từ trong ba lô lấy ra một nắm gạo nếp, đem ngọc thạch bọc ở bên trong, lại lấy ra một bình thủy tinh chứa chất lỏng trong suốt, nhổ nắp chai, đem nước hắt lên, thấm ướt gạo nếp, sau đó vùi lấp, ở bên trên đắp lên một cái hình dạng nấm mồ.



Diệp Thiếu Dương lúc này đã vẽ xong bản đồ, mắt thấy hắn làm như vậy, hỏi: “Cậu đang làm cái gì thế?”