Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1713 : Huynh Đệ Tốt

Ngày đăng: 05:00 30/04/20


Diệp Thiếu Dương lúc này mới nhớ tới có đạo sĩ lúc trước bị con rết tinh quét một phát bị thương, xoay người cầm đèn pin soi tới, tìm được vị trí, lúc đi qua xem, kẻ này cũng đã chết, cả người xanh mét, hiển nhiên là bị độc chết.



Hiện trường còn có hai thi thể bị con rết tinh cắn, nhìn từ quần áo vỡ vụn, một người là binh sĩ, một người là đạo sĩ Chúng Các phái.



Nghĩ đến hai người này là trước khi bọn họ chạy tới đã bị con rết tinh giết chết.



Nhìn thi thể hỗn độn đầy đất, Diệp Thiếu Dương thở dài: “Tôi đã biết lần hành động này khẳng định sẽ có chuyện, chỉ là không ngờ một lần chết nhiều như vậy, còn là dưới tình huống như vậy mất mạng…”



Người không phải chết ở phía dưới cổ mộ, mà là mộ *** mấu chốt con rết tinh này từ đâu ra cũng không biết, ít nhiều khiến người ta cảm thấy buồn bực cùng không thể tưởng tượng.



Tứ Bảo nói: “Chết cũng chết rồi, chúng ta thu thập thi thể một chút, đi lên xem xem chuyện là thế nào. Đám Chúng Các đệ tử kia cũng thật là, chạy nhanh như vậy, ngay cả đồng bạn chết sống cũng không quản.”



Diệp Thiếu Dương hừ một tiếng, hắn đã sớm nhìn ra bản chất đám Chúng Các đệ tử này, nói là đám ô hợp đã là khích lệ bọn họ.



Hai người trước đem pháp khí của mình đều nhặt lên, xử lý sạch sẽ thu lại, trong quá trình này Tứ Bảo nói:



“Cái này giống các môn phái giang hồ trong tiểu thuyết võ hiệp, phẩm hạnh chưởng giáo, quan hệ không khí cả phái, chưởng giáo phẩm hạnh tốt, đệ tử bình thường sẽ không tệ đến đâu, đương nhiên Nhạc Bất Quần ngụy quân tử như vậy cũng có, nhưng mà chưởng giáo phẩm hạnh không tốt, bình thường đệ tử cũng đều không ra làm sao, rất đơn giản, người tốt ai đi theo hắn lăn lộn, người ta nhìn thấy không khí kém như vậy là bỏ đi rồi.”



Diệp Thiếu Dương nghe xong cảm thấy rất có đạo lý, mượn Thiên Bảo đạo nhân này mà nói, chưởng môn một phái, cả ngày nghĩ trộm mộ, thậm chí dùng âm mưu quỷ kế tính kế giáo đồ tiểu tôn giáo người ta, có thể theo hắn lăn lộn đến bây giờ, quá nửa không phải người tốt gì cả.
Tứ Bảo gắt gao nắm tay hắn một phát, sau đó buông ra, từ trong tiếng ho khan liên tiếp nặn ra một câu: “Đi mau… Tôi không sao, cậu đi mau, nơi này không an toàn.”



Diệp Thiếu Dương cầm lấy tay hắn không buông, bị nghẹn thật sự nói không ra lời, vụ nổ tạo thành sụp xuống còn chưa kết thúc, nơi này rất không an toàn, nhưng đối với Diệp Thiếu Dương mà nói, tất cả đều không sao cả, hắn không có khả năng từ bỏ huynh đệ quan trọng nhất của sinh mệnh một mình chạy trốn.



Tứ Bảo cũng biết tính cách Diệp Thiếu Dương, không khuyên hắn nữa, hai người cái gì cũng không nói nữa, nắm tay, cùng nhau ho khan.



Quá trình mộ đạo sụp xuống giằng co khoảng một hai phút, một hai phút này, đối với Diệp Thiếu Dương lại dài lâu giống vô hạn, chờ tất cả chậm rãi bình tĩnh, Diệp Thiếu Dương lập tức nằm úp sấp ở trên mặt đất, cầm đèn pin soi hướng trong khe hở, có thể thấy đầu Tứ Bảo, kẹp ở trong góc đá cùng vách tường hình thành, mặt xám mày tro, nhưng nhìn qua cũng chưa bị thương, cũng không biết trên người thế nào.



“Cậu thế nào rồi!” Diệp Thiếu Dương lau đi tro bụi trên mặt cho hắn, run giọng hỏi.



“Bị kẹt rồi, hình như không bị thương nặng…” Tứ Bảo thở hổn hển mấy hơi, trừng mắt nhìn Diệp Thiếu Dương một cái nói: “Tôi đã nói với cậu tôi không sao… Cậu là đồ ngu ngốc, cậu chạy của cậu là được.”



Thấy Tứ Bảo thật sự giống như không có việc gì, tâm tình Diệp Thiếu Dương không thể nói rõ kích động bao nhiêu, mắng: “Cậu mới là ngu ngốc, cậu thời điểm đó nói, tôi làm sao biết nói thật hay nói dối, tôi còn tưởng cậu là cố ý khuyên tôi rời khỏi! Cậu tạm đừng động đậy, tôi xem thế nào có thể đem cậu đưa ra.”



Nói xong đứng dậy đi vòng quanh tảng đá rơi xuống một vòng, lúc này mới biết Tứ Bảo vì sao không có việc gì: đá tuy rơi xuống một khối lớn, nhìn có thể đem người ta đập chết, nhưng lúc rơi xuống đất, một nửa vừa lúc treo ở bên tường, hình thành một góc, cũng chính là nói, phía dưới vừa vặn có một không gian, Tứ Bảo cũng là mạng lớn, vừa vặn kẹp ở bên trong, trên người tuy phủ một đống đá vụn, Diệp Thiếu Dương sau khi giúp hắn dọn hết đá vụn trên người, phát hiện không có việc gì lớn, trái tim lúc này mới hoàn toàn buông xuống.



Diệp Thiếu Dương thử đi đẩy khối đá lớn nhất kia, lại phát hiện bằng lực lượng của mình, căn bản không làm được, đang khó xử, có mấy người cầm đèn pin, lục tục từ trong cửa động nổ tung phía dưới cửa đá chui qua, là bọn Tào Vũ, nhìn thấy bộ dạng này của Tứ Bảo, quả thực bị dọa hỏng rồi.