Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1720 : Dưỡng Thi Địa (2)

Ngày đăng: 05:00 30/04/20


“Đúng, sở dĩ không nói toàn bộ, là vì có môn phái, luôn luôn dùng Điễn văn vẽ bùa kết trận, đây là môn phái nhân gian duy nhất dùng Điễn văn.”



Đoàn người lập tức đều tò mò nhìn hắn, ngay cả Tứ Bảo cũng nhíu mày, tình huống này, ngay cả hắn cũng là lần đầu tiên nghe nói.



Diệp Thiếu Dương nói: “Đó là chi nhánh Mao Sơn tông tôi, Mao Sơn bắc tông, cũng gọi là Bắc phái. Nói tới có liên quan với một tông sư của Bắc phái năm đó, Bắc phái năm đó từng xuất hiện một tông sư phi thường giỏi, gọi là Thu Thủy đạo nhân, đạo pháp thông thiên, lúc còn sống đã được âm ty trao tặng ‘Nhân thần quan’, có thể quản lý quỷ sự âm dương hai giới.



Vị tông sư này chính là cao thủ Điễn văn, hơn nữa dùng Điễn văn phát minh sáng tạo rất nhiều phù văn trận pháp, được âm ty trao quyền, có thể ở nhân gian sử dụng. Thu Thủy đạo nhân trước khi chết, đem Điễn văn quỷ thuật truyền cho đệ tử, từng đời truyền xuống, Mao Sơn Bắc phái cũng thành môn phái duy nhất được âm ty cho phép, ở nhân gian sử dụng Điễn văn, cái này coi như là một loại đặc quyền.”



Tứ Bảo nghe xong đoạn bí mật này, nhìn chăm chú Điễn văn trên sợi xích, nói: “Cậu là hoài nghi, đây là người Mao Sơn Bắc phái gây ra?”



Diệp Thiếu Dương nói: “Tám phần là đúng, bởi vì âm ty có quy củ, trừ Mao Sơn Bắc phái, bất cứ pháp sư nào của nhân gian cũng không thể sử dụng Điễn văn. Chúng tôi vẽ bùa dùng, cũng chỉ là tám ký hiệu Điễn văn âm ty quy định mà thôi. Đệ tử Bắc phái hẳn là cũng tuyệt không dám đem Điễn văn truyền thụ cho người ngoài, bằng không mình cùng đối phương đều sẽ gặp trời phạt, mất nhiều hơn được.”



Sau đó lại lắc lắc đầu, “Tôi càng ngày càng không hiểu, cái này không phải mộ của giáo thủ Quang Minh giáo sao, cho dù hắn thật là Đế Thích Thiên chuyển thế, sao có thể có đệ tử Mao Sơn bắc tông tham gia xây mộ?”



Tứ Bảo nói: “Trước đừng nghĩ sâu như vậy, Thiếu Dương, những Điễn văn này khắc vào trên sợi xích, là vì trấn áp bọn cương thi lúc trước nhỉ?”



Diệp Thiếu Dương gật gật đầu: “Tuy tôi không hiểu Điễn văn, nhưng nhìn qua hẳn là vì phòng ngừa cương thi tiến vào mộ đạo, cương thi khỏe vô cùng, nếu không dùng phù văn trấn áp, cho dù là mười cánh cửa sắt như vậy cũng sẽ bị đập nát, nhưng… Tôi không hiểu ở nơi này tạo ra một chỗ dưỡng thi mục đích ở đâu, đám cương thi đó cũng không phải lợi hại lắm.”




Diệp Thiếu Dương nói: “Cậu muốn từ nơi này đi xuống?”



“Con đường này nối thẳng chỗ sâu trong cổ mộ, tuy tất nhiên rất nguy hiểm, tôi vẫn muốn thử chút, dù sao coi như là một con đường tắt.”



Diệp Thiếu Dương trầm ngâm một phen, nói: “Chúng ta có thể nghĩ đến một điểm này, mộ chủ tám phần cũng có thể nghĩ đến, nhỡ đâu đó là một cái bẫy thì sao?”



“Cho nên, chúng ta vẫn là chia binh hai đường, một đạo nhân mã tiếp tục từ trong mộ đạo đi, người còn lại từ nơi này, cậu tôi mỗi người dẫn một đường, nếu một đường gặp được phục kích, một đường khác cũng có thể tiếp tục đi.”



Diệp Thiếu Dương lập tức nói: “Không được, tôi tình nguyện không xuống ngôi mộ này, cũng không muốn trong chúng ta có một ai gặp chuyện.”



Tứ Bảo nhíu mày: “Ai nói cho cậu tôi tính xảy ra chuyện, ý tứ của tôi là, chúng ta chia hai đội đi, một đội trong đó một khi gặp được nguy hiểm thật sự không thể đối phó, thì không được cứng đầu đi tiếp, đi tìm một đội khác hội hợp, nói đơn giản chính là đường nào đi thông, thì đi con đường đó.”



Diệp Thiếu Dương cảm thấy biện pháp này không tệ, đáp ứng. “Vậy tôi đi đường này đi, cậu đi bên kia.”



Cũng không phải vì mình muốn đi đường tắt, hoàn toàn ngược lại, hắn là cảm thấy con đường này nhìn qua là một con đường tắt, ngược lại không nhất định dễ đi.