Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1727 : Cự Thi (2)

Ngày đăng: 05:00 30/04/20


“Vậy còn cậu?” Giáo sư Tôn vội hỏi.



“Đi của ông trước đi! Bám chắc!” Diệp Thiếu Dương nhằm trên mông lão đá một cước, giáo sư Tôn lập tức trượt xuống.



Thấy giáo sư Tôn đi qua, Diệp Thiếu Dương thoáng yên tâm, cũng không để ý tới nhìn tình huống trong quan tài đá, nhảy lên bắt lấy dây thừng, vừa muốn bò về, đột nhiên hai chân hơi tê, cúi đầu nhìn, một đôi tay trắng bệch mà mập mạp bắt lấy hai chân mình.



Đôi tay này dùng sức kéo, Diệp Thiếu Dương sợ đem dây thừng kéo hỏng, đành phải buông tay, lập tức lật tay rút ra Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, hướng đôi tay đó chém tới.



“Phốc” một tiếng, trường kiếm lún vào trong thịt, một làn nước đen phun ra, bị linh lực Thất Tinh Long Tuyền Kiếm thiêu đốt hong khô, bốc lên như sương mù, một mùi tanh tưởi xộc vào mũi.



Ghê tởm cái gì cũng không để ý tới, làm Diệp Thiếu Dương kinh ngạc là, Thất Tinh Long Tuyền Kiếm luôn luôn đối với tà vật chém sắt như chém bùn lại chưa thể chặt đứt đôi tay này!



Trong lúc kinh ngạc, đôi tay này đột ngột dùng sức, đem Diệp Thiếu Dương hất ngã trên nắp quan tài, dùng sức kéo về phía trong quan tài.



Kháo! Nếu chết ở chỗ này, ngay cả mua quan tài cũng tiết kiệm.



Diệp Thiếu Dương vội vàng lật người, Thất Tinh Long Tuyền Kiếm chém một lần nữa, lần này đã dùng thêm vài phần cương khí, chém vào trên vết thương vừa rồi.



Cánh tay vẫn chưa đứt, nhưng áp lực của mười ngón lại chợt giảm bớt không ít, Diệp Thiếu Dương dựa thế dùng sức giãy thoát, xoay người một cái, từ trên nắp quan tài bò dậy.
Mọi người trên hai bên bờ đã hoàn toàn quên sợ hãi đối với cương thi, ai cũng trợn mắt há hốc mồm nhìn Diệp Thiếu Dương: từ hai tay hắn treo ở trên dây thừng, lâm vào tuyệt cảnh bắt đầu, mỗi một bước đều là kỳ chiêu, thế mà kiên trì đến bây giờ…



Thân thủ này, ngay cả mấy binh sĩ xuất thân bộ đội đặc chủng cũng cảm thấy không bằng, cảnh này, tuyệt đối so với xem động tác phim Thành Long còn kích thích mạo hiểm hơn.



“Tôi nói này, các người đứng nhìn suông à, đem dây thừng quăng qua đây cho tôi!” Diệp Thiếu Dương lớn tiếng gọi.



Một binh sĩ lập tức bắt lấy dây thừng, hướng binh sĩ bờ bên kia làm cái động tác tay, hai người một người bắt lấy một đầu, cùng nhau dùng sức, đem dây thừng dùng sức hướng Diệp Thiếu Dương quăng tới.



Bởi vì không có trọng lực tạo áp lực, độ cao dây thừng không ép xuống được, quăng đến trên đỉnh đầu Diệp Thiếu Dương, còn có cao hơn một mét, Diệp Thiếu Dương nhảy lên không bắt được, bảo bọn họ quăng thêm một lần.



“Như vậy không được!” Binh sĩ lo lắng nói, cho dù là kiện tướng thể dục thể thao, nhảy lấy đà tại chỗ, cũng rất khó nhảy lên cao hơn một mét, càng không cần phải nói Diệp Thiếu Dương hiện tại thân ở hoàn cảnh này, căn bản không cách nào bình thường súc lực, nhưng Diệp Thiếu Dương đã nói như vậy, cũng chỉ đành thử một lần nữa.



Dây thừng lại một lần nữa quăng tới, toàn bộ mọi người đều mặt mang mê hoặc, không biết Diệp Thiếu Dương muốn làm như thế nào, Tào Vũ chợt nghĩ đến, hắn có thể sẽ dùng Câu Hồn Tác, sau đó nghĩ không có khả năng, cho dù móc dây thừng dài như vậy, lúc quăng ra ngoài, người cũng nhất định sẽ rơi toàn thân xuống nước.



Ở trước mắt bao người, Diệp Thiếu Dương thấy dây thừng quăng tới, đứng bất động, âm thầm vận một hơi, cương thi cao to lại lần nữa vồ tới.



Diệp Thiếu Dương một lần này không đào tẩu, nhảy ngay tại chỗ, đã hiểm lại càng hiểm hơn tránh thoát hai tay cương thi, đạp một bước ở đầu vai nó, cương thi lập tức lật tay đi bắt.