Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1754 : Ngư Trường Kiếm (1)

Ngày đăng: 05:01 30/04/20


Lâm Tam Sinh vừa nghe, lập tức nhíu mày nói: “Cái này không phải trùng hợp! Có lẽ, là có người cố ý dẫn ngươi tới nơi đây, chính là vì mở ra Hỗn Nguyên đại trận.”



“Cố ý dẫn ta…” Diệp Thiếu Dương chợt nghĩ đến đoạn phỏng đoán kia của mình lúc trước: cái này toàn bộ cơ quan trong cổ mộ, nhìn như cửu tử nhất sinh, thật ra đều để lại một đường sinh cơ, lúc ấy mình còn buồn bực mục đích Đại Tế Ti làm như vậy, hiện tại nghĩ đến, vô cùng có khả năng là vì sàng chọn!



Dùng cơ quan và tà vật giết chết pháp sư thực lực không đủ, miễn cho bọn họ phá hư kết cấu cổ mộ, mà thật sự có thực lực, như mình, dọc theo đường đi vài lần thiếu chút nữa xảy ra điều ngoài ý muốn, nhưng cuối cùng vẫn tìm tới nơi này.



Chẳng lẽ… Tất cả cái này đều là vì chờ đợi một pháp sư giống như mình, đến mở ra Hỗn Nguyên đại trận thi triển ở trên thân thi thể?



Diệp Thiếu Dương nhìn thi thể trong quan tài bạc nghi là Bạch Khởi, thì thào nói: “Mở ra Hỗn Nguyên đại trận, sẽ thế nào?”



Mấy người nhìn nhau. Tứ Bảo gãi cái đầu trọc của mình nói: “Cậu nói như vậy cũng đúng, chúng ta bình thường khai quang làm phép, nhìn thấy trận pháp phong ấn liền mở, tôi cũng đã nuôi thành quán tính. Theo tôi thấy, trận pháp này rất có thể chính là hạ phong ấn cho thi thể này, sau khi mở ra không chừng kẻ này liền sống lại, nhỡ đâu hắn chính là Bạch Khởi, ôi đệch, hậu quả này thiết tưởng không chịu nổi.”



Bạch Khởi sống lại… Khóe miệng Diệp Thiếu Dương giật giật.



Lâm Tam Sinh lại nhíu mày, nói: “Không đơn giản như vậy, Thiếu Dương, cậu đứng ở góc độ Đại Tế Ti kia suy nghĩ một phen, nếu là cậu, bố trí tất cả cái này, cuối cùng cũng thành công đem một người có thể mở ra trận pháp dẫn đến nơi đây, nhưng đối phương lại không có lý do phải mở ra phong ấn, vậy mọi thứ cậu làm không phải uổng phí?”



Trong lòng Diệp Thiếu Dương khẽ động, nói: “Cậu là nói, hắn đã dẫn tôi tới nơi này, tất nhiên có biện pháp khiến tôi mở ra trận pháp?”



Lâm Tam Sinh gật gật đầu.



Trong lòng Diệp Thiếu Dương nghi hoặc, “Tôi chính là không động thủ, ai còn có thể làm gì được tôi hay sao?”



Bắt đầu nhìn xung quanh, phát hiện Phượng Hề không biết khi nào lướt qua quan tài đi đến chỗ tới gần tường trong, phía trên có một khối đá lớn nhô lên, chặn ánh sáng đỏ từ phía trên chiếu xuống, nhìn qua bên trong một mảng tối đen, tựa như còn có chỗ đi khác.



Đoàn người Diệp Thiếu Dương sau khi tới nơi này, lực chú ý vẫn luôn bị thi thể trong quan tài hấp dẫn, lại chưa chú ý tới một không gian như vậy. Phượng Hề lại khác, cô là vì tìm kiếm người yêu của mình, ở sau khi kiểm tra quan tài, lập tức bắt đầu tiếp tục tìm kiếm chung quanh.
Mỹ Hoa chào hỏi với ba người bọn Diệp Thiếu Dương, hướng Chanh Tử nói: “Ngươi là nhân ngư, sợ nước cái gì chứ!”



“Vậy cũng không muốn bị ướt nha. Ồ, lão đại vẻ mặt bọn anh sao mà thật kỳ quái.”



“Không sao không sao.” Diệp Thiếu Dương và Tứ Bảo nhìn nhau, hiểu trong lòng mà không nói ra nuốt nước miếng.



Chanh Tử là yêu, có tu vi hộ thể, ở nhân gian cũng sẽ không cảm thấy lạnh, cô lại vẫn luôn tương đối xú mỹ, ăn mặc phi thường thời thượng, lần này đến mặc một cái quần lụa mỏng trắng, bị nước xối qua, hoàn toàn dán ở trên người, nội y như ẩn như hiện kia, phụ trợ dáng người linh lung…



Lâm Tam Sinh quay đầu, thấp giọng nói: “Phi lễ chớ nhìn…”



Một câu ngược lại nhắc nhở Chanh Tử, vội vàng xoay người, dùng yêu lực đem quần áo hong khô, hung hăng lườm Diệp Thiếu Dương và Tứ Bảo một cái, “Các anh được lắm, chiếm tiện nghi em, Bảo gia anh đáng giận nhất! Anh chính là hòa thượng đó, sao có thể háo sắc như vậy!”



Tứ Bảo đỏ mặt không dám trả lời, ho khan hai tiếng, hỏi: “Mấy người đến đây như thế nào!”



“Không riêng bọn em, còn có nữa!”



Khi nói chuyện, lại mấy bóng người xuyên qua màn nước mà đến, Diệp Thiếu Dương chăm chú nhìn, thế mà lại là Từ Văn Trường, phía sau còn Tiểu Cửu đi theo!



Tử Côn đạo nhân nhận ra Từ Văn Trường, bị dọa lập tức quỳ ở trên đất dập đầu. So sánh với Diệp Thiếu Dương, hắn chỉ là một đạo sĩ bình thường mới nhập lưu, ở âm ty chưa nói tới quan hệ gì, nhìn thấy Từ Văn Trường loại âm thần thân phận này, chỉ có nước run rẩy.



Phượng Hề không khoa trương như hắn, đi qua, dựa theo lễ tiết đạo môn tham kiến sư trưởng thi lễ.



“Mấy người… Sao lại ghép lại một chỗ?” Diệp Thiếu Dương nhìn mấy người trước mặt, ngạc nhiên nói.