Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1796 : Nhân Gian Đệ Nhất Thiên Sư (2)

Ngày đăng: 05:01 30/04/20


Diệp Thiếu Dương ho khan hai tiếng, sau đó đi qua.



“Lão đại!” Chanh Tử nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, mắt sáng ngời, từ trên xích đu nhảy xuống.



“Vợ chồng son cũng thật biết chơi nha.” Diệp Thiếu Dương tay chống cằm, hướng Tiêu Dật Vân cười khan.



“Đại cữu ca!” Tiêu Dật Vân hô một tiếng, đi tới.



Diệp Thiếu Dương cười nói: “Ai cho ngươi dũng khí gọi như vậy.”



Chanh Tử nhảy nhót tới, ôm cánh tay Diệp Thiếu Dương, bĩu môi nói: “Lão đại, hắn bắt nạt em.”



Tiêu Dật Vân nhếch miệng nói: “Ngươi tin sao?”



Diệp Thiếu Dương nói: “Mặc kệ tin hay không, cô ấy bắt nạt ngươi ta không quản, dù sao ngươi đừng bắt nạt cô ấy là được.”



Chanh Tử tựa đầu vào trên vai Diệp Thiếu Dương, hướng Tiêu Dật Vân chớp chớp mắt.



Tiêu Dật Vân vẻ mặt buồn bực hỏi Diệp Thiếu Dương: “Ngươi đến đây làm gì?”



“Có chính sự.” Diệp Thiếu Dương1đem tình huống nói một lần.



Tiêu Dật Vân nghe xong, trầm ngâm nói: “Trên sổ sinh tử có thể nhìn thấy nữ quỷ đó là chết như thế nào, điều này không khó, chẳng qua liên quan bí mật khác… Ngươi nói một nữ quỷ khác, không có quan hệ với cô ta, trực tiếp dùng quỷ thuật là không đoán ra được.”



Diệp Thiếu Dương nói: “Có biện pháp nào?”
Chanh Tử nói: “Lão đại nói như vậy sẽ bị đánh, anh cho dù nói người ta là giáp ngư (con ba ba) cũng tốt.”



Diệp Thiếu Dương không có tâm tư nói giỡn, hỏi: “Thanh Ngưu là ai?”



Tiêu Dật Vân nói: “Nghe nói là vật cưỡi của Lão Quân lúc ra Hàm Cốc quan, về sau đắc đạo trở thành một tông sư của Tiệt giáo, phi thăng tiên giới, thực tế hẳn là ở Thanh Minh giới, Đạo Phong muốn tìm hắn truyền thừa, chỉ sợ không dễ dàng.”



“Dù sao cũng là lợi hại nhất trong trâu bò nhỉ?”



Tiêu Dật Vân nói: “Không biết, nếu trên đời không có Ngưu Ma Vương, hẳn chính là con trâu này lợi hại nhất đi.”



Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, nói: “Vậy dựa vào cái gì Bạch Hồ là Tôn Ánh Nguyệt, không phải Tiểu Cửu nhà ta?”



Tiêu Dật Vân nghẹn lời, cùng Chanh Tử nhìn nhau một cái, lúng ta lúng túng nói: “Cái đó ai biết, có lẽ huyết mạch truyền thừa của Bạch Hồ, chính là Tôn Ánh Nguyệt đâu.”



Diệp Thiếu Dương cảm thấy rất đáng ngờ, hỏi: “Cái gọi là ứng kiếp mà sinh là có ý tứ gì, phải hy sinh bốn người bọn họ, mới có thể ngăn cản thiên kiếp?”



“Ta không biết!” Tiêu Dật Vân nhảy dựng lên, “Chuyện cơ mật như vậy, ta sao có thể biết, ta chỉ là từng tò mò hỏi Thiên tử một câu, ông cũng chỉ trả lời ta một câu như vậy, ngươi muốn biết tự mình đến hỏi ông ấy đi, thôi ngươi vẫn là đừng hỏi, ngươi hỏi ông cũng sẽ không nói.”



Diệp Thiếu Dương trầm ngâm không nói, trong lòng mơ hồ có một tia dự cảm không tốt lắm, trong lòng tính toán tương lai nhìn thấy Đạo Phong, nhất định phải hỏi rõ ràng.



Xuyên qua Uổng Tử thành, ba người tới nam Phong Đô thành. Khác với nhân gian lấy nam vi tôn, âm ty là lấy bắc vi tôn, bắc đại môn của Phong Đô thành mới là cửa chính, phía nam một cánh cửa nhỏ đi ra ngoài, là một mảng thành nội to lớn. Địa phủ bảy mươi hai ti, trừ mấy cái tính chất khác nhau ở trong chủ thành Phong Đô thành, đại bộ phận nha môn còn lại đều ở trong này.



Xuyên qua giữa một mảng phủ nha giống như nhân gian thời kì triều Minh, cuối cùng đứng ở trước một phủ nha mới xây. Có một bức tường còn chưa xây xong, một đám quỷ dịch đang xây tường. Những “công nhân xây dựng” của âm phủ phương thức làm việc không có gì khác với nhân gian, cũng là xây tường thật, tuy quỷ thuật cũng có thể làm được, dù sao cũng là ảo thuật che mắt, hơn nữa không thể duy trì.