Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1812 : Ngô Công Độ Kiếp

Ngày đăng: 05:01 30/04/20


Thất Vĩ Ngô Công đã thông nhân tính, ở dưới lão Quách sai khiến, bò vào trong cái hố đào sẵn, bản thân quấn ở trên cành gỗ đào, cong nửa thân trên nhìn hai người.



Diệp Thiếu Dương khoanh chân ngồi ở trước hố, nói với Thất Vĩ Ngô Công: “Ngươi đã thông nhân tính, cách hình người chỉ thiếu một bước, ta có thể giúp người một tay, nhưng có thể độ kiếp hay không, vẫn phải trông vào chính ngươi.”.



Tà vật tư đến trình độ nhất định, thì cần độ kiếp chúng đạo, nếu có pháp sư hỗ trợ mà nói, khó khăn sẽ nhỏ đi một chút. Pháp sư giúp tà vật độ kiếp, cũng là truyền thống của giới pháp thuật, cũng không tính trái với thiên đạo, tà vật ở dưới sự trợ giúp của pháp sư độ kiếp, tương đương ở âm ty có hộ khẩu, tương lại bình thường sẽ không lựa chọn tà tu nữa, coi như là bớt đi một cái phiền toái.



Thất Vĩ Ngô Công nghe thấy Diệp Thiếu Dương nói như vậy, cái đầu bẹp hướng xuống dưới gật gật, giống như người ta gật đầu.



Lão Quách dù sao nhìn có chút lo lắng, nói với Thất Vĩ Ngô Công: “Ngươi phải nhẫn nại một chút, nhất định phải kiên trì được, nếu không kiếm củi ba năm thiếu một giờ, ai cũng không giúp được ngươi.”



Thất Vĩ Ngô Công lại gật gật đầu.



Lão Quách nhìn thời gian một lần, thiếu vài phút là đến mười một giờ, vì thế hướng Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, buổi tối mười một giờ, là thời điểm ấm khí nặng nhất trong một ngày, lúc này độ kiếp, có thể giúp tà vật giảm bớt vài phần thống khổ.



Diệp Thiếu Dương lấy ra một lá bùa tím, vừa muốn vẽ bùa, lão Quách bắt lấy cổ tay hắn, nói: “Dùng ám kim thần phù đi.”



Diệp Thiếu Dương kinh ngạc một phen, nói: “Chịu được?”



“Hẳn là được.” Lão Quách nhìn Thất Vĩ Ngô Công, hít khí nói, “Ta tin tưởng nó.”



Thời điểm độ kiếp thừa nhận thương tổn càng lớn, sau khi độ kiếp thành công, mốc giới hạn trần của tu luyện càng cao, nhưng tỷ lệ thất bại tự nhiên cũng càng lớn.



Diệp Thiếu Dương thấy lão Quách kiên trì, cũng liền thay ám kim thần phù, vẽ một tấm Phần Thiên Phù, niệm chú kích hoạt, ném vào trong cành gỗ đào.
Lão Quách lập tức từ trong ba lô lấy ra một cái khăn lông ướt từng ngâm nước phèn chua, đi lên đem thân thể Thất Vĩ Ngô Công bọc ở bên trong, nước phèn chua có thể giúp tà vật dưỡng hồn, đẩy nhanh khôi phục.



Ước chừng một khắc đồng hồ sau, từ giữa khăn lông ướt bốc lên một luồng hào quang, dần dần hóa thành một bóng người, nhìn qua là một hán tử, cao gầy, một thân đồ đen, đầu bẹp bẹp. Diệp Thiếu Dương chưa bao giờ cảm thấy một người có thể bộ dạng giống động vật, nhưng người trước mắt, lập tức nghĩ tới ba chữ: con rết tinh.



Con rết tinh giơ hai tay, vặn vẹo thân thể, từ trên mặt đất bò dậy, đầu cũng dựng thành góc độ chính xác, hướng phía Diệp Thiếu Dương cúi đầu thật sâu, trong miệng phát ra tiếng hàm hồ mà ồ ồ nói: “Đa tạ đại pháp sư thành toàn.”



Diệp Thiếu Dương nói: “Đừng cảm tạ ta, đây là chủ nhân của ngươi, về sau4biểu hiện cho tốt báo đáp hắn đi.”



Con rết tinh nhìn lão Quách, không tỏ vẻ quá nhiều, nhưng trong ánh mắt tràn ngập cảm kích và trung thành.



Diệp Thiếu Dương nói: “Ban tên đi.”



Lão Quách gãi gãi đầu, lẩm bẩm nói: “Thật đúng là chưa nghĩ ra tên… gọi là Đa Thủ (nhiều tay)?”



“Còn Bái Thủ (móc túi) à, đổi một cái đi.” Diệp Thiếu Dương trợn mắt.



Lão Quách nhìn con rết tinh, suy nghĩ một hồi nói: “Tên cái thứ đồ chơi này, chỉ là danh hiệu, đầu của nó là bẹp, dứt khoát gọi là bẹp đầu đi.”



Con rết tinh quỳ trên mặt đất, bái tạ nói: “Tạ chủ nhân ban tên.”



Khóe miệng Diệp Thiếu Dương giật giật, Bẹp Đầu… Cái này tính là tên gì, nghe cứ như biến thái. Nhưng lão Quách đã đặt, cũng không có gì để nói nữa.