Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1821 : Đối Thủ Thần Bí (2)

Ngày đăng: 05:01 30/04/20


Nhưng, Diệp Thiếu Dương chưa mất đi lý trí, đối phương tuy bỗng dưng xuất hiện tập kích mình, nhưng hiển nhiên không có sát ý, chưa luân phiên tiến công, như là cố ý tìm đến mình so đấu, bởi vậy Diệp Thiếu Dương tuy bị kích thích lên ý chí chiến đấu, nhưng cũng chưa động sát khí, thậm chí có chút ý tứ tiếc tài của nhau, cho đối phương thời gian vận công, rồi mới đánh một trận hắn hoi.



Người thần bí chăm chú nhìn Diệp Thiếu Dương một lát, gật gật đầu, đột nhiên xoay người một cái, hướng trong rừng cây chui vào.



“Chớ đi!!” Diệp Thiếu Dương phi thân tiến lên, tiến vào rừng cây, nhưng tìm kiếm khắp nơi, lại đã không tìm thấy người.



“Cái đệch!” Diệp Thiếu Dương mắng một tiếng, mình bây giờ ý chí chiến đấu bùng bụng, vừa định mở lòng đại chiến một trận, đối phương lại chạy, trong lòng rất khó chịu, lại không chỗ phát tiết.



Trong giây lát, trong cây cối đối diện truyền đến một đợt động tĩnh lạ thường.



Diệp Thiếu Dương vội vàng xông qua, vén ra một mảng cành lá, thiếu chút nữa lao thẳng vào người đối phương, đối phương nâng tay một chưởng.



Đến vừa lúc! Diệp Thiếu Dương cũng lật tay vỗ tới một chưởng, hai tay vừa muốn tiếp xúc, Diệp Thiếu Dương đột nhiên phát giác, đối phương lực lượng một chương này không phải quá mạnh, lại Vừa gặp mặt đối phương, ngây ra tại chỗ, vội vàng thu lực, nhưng trong lúc gấp gáp cũng chỉ dời đi được một nửa lực đạo.



“Bốp” một tiếng, hai bàn tay vỗ vào nhau, Diệp Thiếu Dương cảm thấy bàn tay hơi tê, đối phương lại trực tiếp bị đánh bay, rơi xuống trong một mảng bụi cỏ.



“Lãnh Ngọc!” Diệp Thiếu Dương bổ nhào tới, ở trong nháy mắt trước đó, hắn đã thấy rõ đối phương không phải người thần bí kia, mà là Nhuế Lãnh Ngọc!



Nhuế Lãnh Ngọc ù ù cạc cạc trúng một chưởng, bị đánh pháp lực tan rã, hầu như muốn hộc máu, đang nổi nóng, nghe thấy thanh âm Diệp Thiếu Dương, nhất thời tức thiếu chút nữa ngất đi, dùng sức thở hổn hển mấy ngụm, nghiến răng nói: “Được lắm Diệp Thiếu Dương, ta lúc này còn chưa cưới về đâu, ngươi đã bắt đầu đánh lão bà!”



Diệp Thiếu Dương muốn ngất, đem cô đỡ dậy, giải thích các loại.




Diệp Thiếu Dương đem đồ đạc thu thập, kéo Nhuế Lãnh Ngọc xuống núi, thấy cô tâm tình cực kém, không yên tâm một mình cô trở về, dẫn cô trở về khách sạn mình ở.



Ở trong phòng, Nhuế Lãnh Ngọc lại khóc một trận, tâm tình sau đó mới tốt hơn chút, cùng Diệp Thiếu Dương thương lượng, quyết định tạm không đem chuyện Hồ Vượng nói cho Nhất Cốc đại sư biết, miễn cho lão nhân gia đau buồn.



Đêm hôm đó, Nhuế Lãnh Ngọc liền ở lại khách sạn, ngủ cùng Diệp Thiếu Dương ở trên một cái giường.



Loại thời điểm này, Diệp Thiếu Dương đối với cô không có khả năng có tà niệm gì, chỉ lẳng lặng ôm cô, cho cô sự an ủi.



Nhuế Lãnh Ngọc tính cách cực kỳ kiên cường, tinh thần sa sút một đoạn thời gian, cũng đã tiếp nhận sự thật, chủ động hỏi Diệp Thiếu Dương chuyện xảy ra sau khi mỹ nữ xà chết.



Diệp Thiếu Dương đem tình huống người thần bí xuất hiện nói với cô một lần, Nhuế Lãnh Ngọc sau khi nghe xong, chấn động không thôi. “Ý tứ của anh, kẻ đó so với anh còn lợi hại hơn?”



“Cũng không thể nói như vậy, bởi vì hắn và anh chỉ là so đấu, so là thực lực cứng, nếu là chiến đấu sinh tử, quyết định thắng bại không riêng gì thực lực cứng, cái này em biết, hơn nữa anh lúc ấy cũng không dùng pháp khí, một đòn cuối cùng, hắn cũng chưa tiếp… Nhưng chỉ luận pháp lực mà nói, hắn quả thật nhất định không ở dưới anh, thậm chí ở trên anh.”



Đối với pháp lực của Diệp Thiếu Dương, Nhuế Lãnh Ngọc đã quá hiểu, trong lòng không thể tưởng tượng tới cực điểm, lẩm bẩm: “Sao có khả năng, nhân gian còn có pháp sư pháp lực ở trên anh? Anh xác định hắn là nhân loại?”



“Là nhân loại, hơn nữa còn biết pháp thuật sư phụ anh sáng tạo ra.” Nghĩ đến một điểm này, Diệp Thiếu Dương một lần nữa lâm vào hoang mang thật sâu.



Nhuế Lãnh Ngọc suy nghĩ một phen nói: “Em ngược lại nghĩ đến một loại khả năng, pháp thuật đạo môn, trăm khoanh vẫn quanh một đốm, có lẽ người khác và sư phụ ngộ ra pháp thuật tương tự, cũng chưa biết.”