Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1825 : Mệnh Kết Khấu (2)

Ngày đăng: 05:01 30/04/20


Nhuế Lãnh Ngọc gật gật đầu, nghe xong lời này, trong lòng cũng cảm thấy có chút thả lỏng.



Nhất Cốc đại sự kéo tay cô, nói: “Ta vẫn luôn thiên vị thương con, con biết vì sao không?”



“Bởi vì… Con là nữ hài tử, hơn nữa tương đối nhỏ?” Tuy Nhất Cốc đại sư thường xuyên mắng Hồ Vượng không tiến bộ, không có đầu óc, Nhuế Lãnh Ngọc cũng biết, so với mình, Hồ Vượng thiên phú phi thường bình thường, nhưng hắn cũng là sự phụ từ nhỏ nuôi nấng lớn lên, từ góc độ gia trưởng mà nói, có thể hận đứa nhỏ không nên thân, nhưng cảm tình đặt vào tuyệt đối không phải ít, bởi vậy Nhuế Lãnh Ngọc chỉ có thể đoán như vậy.



Nhất Cốc đại sự lắc đầu, nói: “Không nói cái này nữa, chờ sau khi thương thế của ta khỏi, thì bắt đầu xử lý hôn sự cho con.”



Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Sư phụ, cái này không vội.”



Nhất Cốc đại sự nói: “Ta vội, ta còn muốn ôm một đứa đồ tôn.” Nói xong tự mình cười lên, xua tay nói: “Được rồi con đi đi. Ta muốn ngủ một lúc.”



Nhuế Lãnh Ngọc đành phải đi ra ngoài. Sau khi đóng cửa lại, Nhất Cốc đại sự nhìn mệnh kết khấu của Hồ Vượng, thở dài, đem mệnh kết khấu thả lại, sau đó từ trong ngăn kéo lại lấy ra một cái hộp gỗ, ngón tay run rẩy, từ bên trong lại lấy ra một cái mệnh kết khấu, lật đến mặt trái, nước mắt không cầm được chảy xuống.



Lúc này, bức rèm chớp động, một làn gió âm thổi vào.



Nhất Cốc đại sư không ngẩng đầu lên, nói: “Ngươi tiến vào thì nhanh chút, đừng để Tiểu Ngọc phát hiện.”



Một bóng người lưng còng bay vào, đáp ở trước mặt Nhất Cốc đại sư, thò đầu nhìn thoáng qua mệnh kết khấu trong tay ông, lắc lắc đầu.



Nhất Cốc đại sư đem mệnh kết khấu thả lại, liếc khách tới một cái, nói: “Thanh Vân Tử, ngươi cảm thấy còn kịp không?”



Thanh Vân Tử ngồi xuống trên giường, nói: “Ta lại tính không ra cụ thể, ta cũng là lòng tràn đầy mờ mịt.”



Nhất Cốc đại sư trầm ngâm một lát, nói: “Nhớ rõ ngươi lần đầu tiên tới tìm ta, đề xuất làm như vậy, Thanh Vân Tử, ta rất cảm động. Ngươi vì Tiểu Ngọc, quả thật cũng đã trả giá rất nhiều.”



Thanh Vân Tử lắc đầu, “Đây không phải ý tứ của ta, Thiếu Dương đứa nhỏ này ta quá rõ rồi, cho dù ta nói cho nó chân tướng, nó cũng nhất định sẽ làm như vậy, cần gì giao tranh một phen?”




“Nhiều mỹ nữ như vậy ở đây, em chung quy phải đến xem chút.” Nhuế Lãnh Ngọc nhìn thấy pháp đàn trên mặt đất, nói: “Anh đang làm gì?”



“A, đây không phải tìm sư phụ anh đi lên sao, nói với ông ấy chuyện kết hôn, hắc hắc.”



“Anh nôn nóng như vậy.” Nhuế Lãnh Ngọc bĩu môi.



“Đương nhiên sốt ruột, hỏi rõ rồi trong lòng yên tâm.”



Nhuế Lãnh Ngọc nghiêng đầu nhìn hắn, nói: “Vậy nếu sư phụ anh không đồng ý thì sao?”



“Không có khả năng không đồng ý, em chờ, anh bắt đầu.”



Diệp Thiếu Dương tiếp tục hết sức chăm chú làm phép, rất nhanh đã tiến vào cảnh giới vong ngã. Đột nhiên, trực giác cảm thấy sau đầu có một đợt dị động, đột nhiên cả kinh, nhìn lại, Nhuế Lãnh Ngọc đứng ở phía sau mình, mắt long lanh nhìn hắn.



“Em làm gì?” Diệp Thiếu Dương hỏi.



“Cái gì?” Nhuế Lãnh Ngọc càng thêm kinh ngạc.



“Em vừa rồi… Có làm cái gì đối với anh hay không, sao anh cảm giác như có người ở phía sau muốn tập kích anh.”



Nhuế Lãnh Ngọc bật cười. “Sao có khả năng chứ, em ngay tại phía sau anh, em cái gì cũng chưa thấy, đừng nghi thần nghi quỷ nữa.”



Trong lòng Diệp Thiếu Dương rất kinh ngạc, trực giác của hắn luôn luôn rất chuẩn, vừa rồi tuyệt đối là đã xảy ra tình huống, có người muốn tập kích mình! Nhưng Nhuế Lãnh Ngọc vì sao nói chưa nhìn thấy, chẳng lẽ người tới tu vi cực sâu, qua lại vô tung, ngay cả cô ấy cũng chưa có bát cứ phát hiện nào?



Hắn đột nhiên nghĩ tới pháp thuật công hội, trong lòng không khỏi khẩn trương hẳn lên, cũng dứt khoát không làm phép nữa, vẽ hai tấm Huyết Tinh Phù, dán trên cửa sổ, lại kéo chỉ đỏ, đem chuông kinh hồn treo ở bên trên.