Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1830 : Người Bên Cạnh (2)

Ngày đăng: 05:01 30/04/20


Diệp Thiếu Dương cười ha ha, nhướng mày nói: “Tình yêu thầy trò, còn là nữ sinh viên, Từ công ta thật sự là xem nhẹ ngươi rồi ha ha. Từ công người bảo ta làm gì, đi làm mối sao?”



Lâm Tam Sinh và Lý Lâm Lâm quay đầu đi cười trộm.



“Làm càn!” Từ Văn Trường lấy ra một cây thước, hướng Diệp Thiếu Dương đi tới.



Diệp Thiếu Dương vừa thấy hắn chơi thật, lập tức xua tay cầu xin tha thứ, thay đổi cái vẻ mặt khác, nói: “Không nói giỡn nữa, Từ công có chuyện gì muốn ta đi làm?”



Từ Văn Trường nói: “Ta gần đây lúc dạy nàng, nàng không yên lòng, ta hỏi mới biết, nàng bị một vị giáo viên của nàng dây dưa, rất phiền não, ta hy vọng người đi cho hắn cái giáo huấn, đừng dây dưa đồ đệ của ta nữa.”



Diệp Thiếu Dương mở to mắt nhìn, ngẩn ra một lúc lâu nói: “Chỉ chút việc này?



Thấy Từ công gật đầu, Diệp Thiếu Dương càng hết biết nói gì, “Ta nói Từ công, ta là pháp sư, không phải tay đấm, chỉ việc nhỏ như vậy người tới tìm ta sao, người tự đi dẹp yên là được!”



Từ Văn Trường có chút bất đắc dĩ nói: “Ta thân phận này, sao có thể đi tìm một người bình thường làm phiền, huống chi là việc nhỏ bực này, mà ta ở nhân gian lại không có người quen nào cả, vốn rất vì thế phiền lòng, người vừa lúc đến đây, liền giúp ta đi xử lý là được, cần gì nhiều lời.”



Diệp Thiếu Dương nghe hắn nói như vậy, tự nhiên đáp ứng, hỏi tên cùng trường học của cô nương đó.



“Nàng ấy tên Chu Nhã Mộng, nàng ấy không biết thân phận của ta, vẫn tưởng là việc trong mộng, ngươi nhớ không thể nói cho nàng ấy chân tướng. Còn có, để tên giáo viên kia biết khó mà lui là được, tuyệt đối không thể gây án mạng.”



Diệp Thiếu Dương nhếch miệng cười cười, “Ngài cứ yên tâm đi, giết người là phạm pháp, ngươi bảo ta giết ta cũng không dám.”



Từ công nói: “Giúp ta làm chuyện này, ngươi muốn thù lao gì?”




“Làm màu!” Diệp Thiếu Dương nhìn phương hướng hắn biến mất, dựng thẳng ngón giữa.



Lâm Tam Sinh tiến lên, đề xuất bản thân muốn vào Sơn Hà Xã Tắc Đồ, Diệp Thiếu Dương lúc này mới nhớ bức tranh không mang trên người, bảo bọn họ theo mình cùng về Thạch Thành nói sau.



“Vậy chúng ta đi ra ngoài một chút, ngắm phong cảnh. Sáng mai lại đến.” Lâm Tam Sinh nói xong kéo Lý Lâm Lâm đi ra ngoài, Diệp Thiếu Dương biết bọn họ là không muốn ở lại làm bóng đèn, cũng không ngăn trở, để bọn họ rời khỏi.



Chờ sau khi bọn họ đi, Diệp Thiếu Dương đem lời Từ Văn Trường nói nói một lần với Nhuế Lãnh Ngọc, nhún vai nói: “Quân sư cũng thật là, thế mà cho rằng là người bên cạnh anh có khả năng hại anh. Tuy là ý tốt, nhưng cái này căn bản không có khả năng.”



Nhuế Lãnh Ngọc hừ một tiếng: “Sao không có khả năng, người này chính là em!”



Diệp Thiếu Dương bị dọa nhảy dựng, sững sờ nhìn cô.



“Đạo Phong chính là cho rằng như vậy, thiếu chút nữa đem em đánh chết.”



Diệp Thiếu Dương vẫn là vẻ mặt ngây dại.



Nhuế Lãnh Ngọc nhịn một bụng tức giận, cuối cùng đợi được Diệp Thiếu Dương trở về, tránh không được đem chuyện lúc trước nói một lần, Diệp Thiếu Dương nghe xong, trong lòng là không biết nói gì, cười lấy lòng nói: “Em đừng nghe hắn, trong lòng hắn chỉ có anh, thái độ đối với người khác đều không tốt, em đừng để trong lòng.”



“Hừ, cái gì gọi là trong lòng chỉ có anh, anh là sư đệ của hắn, lại không phải lão bà của hắn, hắn tốt cho anh, thì có thể vu hãm em muốn hại anh?”



Diệp Thiếu Dương ra sức bồi tội, Nhuế Lãnh Ngọc đột nhiên nói: “Thiếu Dương, nếu hắn có một ngày muốn giết em, anh làm thế nào?”