Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1843 : Quỷ Hút Máu (1)

Ngày đăng: 05:02 30/04/20


Diệp Thiếu Dương cười một tiếng, “Cái gì phi lễ chớ nghe?”.



“Cô nương này, có ý tứ đối với ngươi?” Lâm Tam Sinh nói.



Diệp Thiếu Dương nhún vai nói: “Ngươi biết rõ còn cố hỏi. Cô ấy nào phải coi trọng ta, đơn giản là muốn dụ hoặc ta, từ đó thu mua ta mà thôi.”



Lâm Tam Sinh nói: “Đáng giá trả giá thân thể sao?”



“Không nhất định phải trả giá thân thể đi, nhỡ đâu làm ta mê mẩn thì sao.” Diệp Thiếu Dương cười cười nói, “Thật ra cô ấy rất mê người, hỗn huyết mỹ nữ nha, còn là công chúa đời cuối, nếu có thể chinh phục cô ấy, thật ra vẫn là rất có cảm giác thành tựu, đáng tiếc…”



Lâm Tam Sinh nói: “Đáng tiếc tính mục đích của cô ta quá mạnh, làm cũng quá rõ ràng.”



Diệp Thiếu Dương gật gật đầu.



“Đúng rồi, ngươi không phải đi gặp sư phụ ngươi sao, sao lại đi ra?” Lâm Tam Sinh trầm mặc một chớp mắt nói: “Ngươi còn nhớ rõ sư phụ ta từng nói với người một sự kiện không, bảo người đi Thanh Minh giới cứu một người.”



“Yến Xích Hà?”



“Không sai, sư phụ ta nói, hiện tại người đã tới thời điểm đi đem hắn cứu ra.”



Diệp Thiếu Dương trầm ngâm nói: “Nếu ta nhớ không lầm, hồn phách Yến Xích Hà này là ở Lan Nhược tự gì đó phải không, đã chết, hồn phách giấu ở trong một món pháp khí… Ta cần đi Lan Nhược tự tìm được pháp khí này, sau đó đem hắn giải cứu ra?”



“Không sai, thậm chí không cần giải cứu, chỉ cần người dùng Sơn Hà Xã Tắc Đồ thu món pháp khí đó, sư phụ ta tự nhiên có biện pháp cứu hắn.”



Diệp Thiếu Dương nói: “Lan Nhược tự ở nơi nào?”



“Không biết, người tự mình đi tìm, có thể đi hỏi Tiểu Cửu, hẳn là rất dễ dàng tìm được.”




“Người khác thì sao?”



“Bọn họ ăn ở trong một phòng khác, bọn họ là sẽ không dùng cơm ở trên một cái bàn với tôi.”



Diệp Thiếu Dương nhún vai nói: “Tôi thật vinh hạnh.”



Diêu Mộng Khiết cười, tự mình rót rượu nho cho hắn.



Đợi một lúc, một đầu bếp nước ngoài mập mạp đi ra, bưng hai phần sườn bò, Diệp Thiếu Dương vừa thấy đã trọn tròn mắt, phân lượng này, quả thực. Hơn nữa bên trên đầm đìa máu, nhìn là biết chưa chín.



“Ồ, Thiếu Dương ca xin lỗi, tôi đã quên hỏi anh muốn ăn chín mấy thành. Nhưng loại sườn bò này là chín một nửa dễ ăn nhất, anh muốn nếm thử hay là tiếp tục đun nóng?”



Diệp Thiếu Dương thực không muốn từ chối ý tốt của cô, nhưng mình là thật sự ăn không quen đồ sống, đành phải bảo đầu bếp đi đun nóng đến chín hoàn toàn.



Diêu Mộng Khiết có chút bất đắc dĩ, cũng chỉ đánh bảo đầu bếp làm theo.



Cơm nước xong, Diêu Mộng Khiết hỏi Diệp Thiếu Dương buổi chiều có việc gì, Diệp Thiếu Dương đột nhiên nhớ tới từng đáp ứng Từ Văn Trường, cần đi giúp đệ tử kia của hắn một phen, chuyện này mặc dù có chút nhàm chán, hơn nữa mất thân phận, nhưng không thể chậm trễ.



“Tôi đi ra ngoài làm một chuyện, nếu thuận lợi mà nói, nhắm chùng nhiều nhất một giờ là về.”



Diêu Mộng Khiết đáp ứng, cũng không hỏi cụ thể chuyện gì, bảo Kim tiên sinh lái xe đưa hắn đi, Diệp Thiếu Dương cảm ơn từ chối ý tốt, sau khi ra ngoài, gọi điện thoại cho lão Quách trước, sau khi xác định hắn ở trong cửa hàng, gọi xe qua, nói với hắn chuyện Từ Văn Trường dặn dò, sở dĩ tìm lão Quách, là vì đệ tử kia là lão Quách tìm, tự nhiên biết làm sao để tìm được cô ấy, nghe Diệp Thiếu Dương đem sự tình nói xong, nhất thời hưng phấn đánh một quyển vào trên bàn tay mình.



“Chuyện tốt chuyện tốt!”



Diệp Thiếu Dương kinh ngạc nhìn hắn, “Giáo huấn lưu manh, chuyện như vậy thật mất mặt, huynh còn cảm thấy là chuyện tốt?”