Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1849 : Đỉa (1)

Ngày đăng: 05:02 30/04/20


“Nói như vậy, chúng ta lúc trước nhìn thấy dơi máu, chính là hung thủ, thứ này có thể nhập vào, hơn nữa quả thật cũng có năng lực chế tạo thấy khô.”



Tạ Vũ Tình nhíu mày nói: “Sao cậu biết?”



Diệp Thiếu Dương đưa tay kéo cổ áo, đem vai trái lộ ra, trên làn da có một loạt dấu răng, đã sưng đó.



“Sao lại thế! Cậu không sao chứ!” Tạ Vũ Tình nhìn thấy vết thương, nhất thời khẩn trương hẳn lên.



“Không sao thì không sao, nhưng nó lúc ấy là muốn hút máu, nếu là người thường, tám phần có thể bị nó một hơi hút khô máu thịt.” Diệp Thiếu Dương nhìn lão Quách một cái, cảm khái nói, “Cũng là trùng hợp, chúng tôi chạy tới, vừa lúc gặp được thứ này giết người đào tẩu, về sau nó lại đem lão đại người sói của bọn nó triệu hồi tới đối phó tôi, đáng tiếc để hồn phách nó chạy mất.”.



Nhớ tới chuyện này, Diệp Thiếu Dương liền cảm thấy rất tiếc nuối.



Tạ Vũ Tình trở nên trầm ngâm, ánh mắt lơ đãng từ trên mặt Bẹp Đầu đảo qua, nhíu mày lại, nói: “Đây là ai?”



“Ồồ, một đồ đệ anh mới thu, em gọi hắn Bệp Đầu đi, Bẹp Đầu đây là Tạ cảnh quan, bạn tốt của chúng ta.” Lão Quách vội vàng cười ha ha, trái lại không phải sợ Tạ Vũ Tình biết thân phận Bẹp



Đầu, chỉ là trong lúc nhất thời nói không rõ, hơn nữa Kỳ Thần ở đây, sợ bọn họ hỏi đông hỏi tây. “Bộ dạng hắn thật kỳ quái nha.” Tạ Vũ Tình tiến lên bắt tay đẹp Đầu, nghiêng đầu nhìn chằm chằm hắn, luôn cảm giác hẳn không đúng chỗ nào đó, nhưng lại không thể nói rõ.



Lão Quách ho khan hai tiếng: “Nói chính sự, người sói, còn có loại doi mau này, đều là tà vật tây phương, sao có thể tới chỗ chúng ta, hơn nữa mục đích giết người của bọn hắn là gì?” Diệp Thiếu Dương trầm ngâm nói: “Có một loại khả năng, có lẽ chuyện này còn có liên quan tới đệ.”



“Với cậu?” Tạ Vũ Tình và lão Quách đều giật mình nhìn hắn.



Diệp Thiếu Dương đem tình huống có liên quan Diêu Mộng Khiết, cùng chuyện mình làm cận vệ cho cô ấy nói một lần.




Nam tử không thèm nhìn, lắc lư ly rượu, chăm chú nhìn chất lỏng màu đỏ tươi trong ly. Ly thủy tinh soi ngược một khuôn mặt gần như hoàn mỹ của hắn.



Đột nhiên, trên ly thủy tinh lại chiếu ra một khuôn mặt, phải nói là một mảng khí đen hình người, từ trong lòng đất bốc lên, phát ra thanh âm như hư không: “Điện hạ muốn bắt đầu hành động sao?”



Nam tử quay đầu đi, nhìn một mảng khí đen nồng đậm phía sau, “Đi thăm dò một chút, được thì được, không được lại nghĩ biện pháp khác. Làm phiền.”



“Đông phương pháp sư, ta thật ra rất muốn kiến thức một chút.” Khí đen giọng điệu rất bình thản, lại mang theo một sự miệt thị mơ hồ.



Nam tử cười nói: “Có người ra trận, tất nhiên thành công.”



Diệp Thiếu Dương trở lại trong nhà Diêu Mộng Khiết, từ phòng khách đi vào, nhìn thấy hai em gái ngồi ở phòng khách, ánh mắt đảo qua, trên mặt nhất thời lộ ra nụ cười: “Tiểu Như em đến rồi!”



Chu Tĩnh Như cũng cười đi tới, nói: “Catherine đem sự tình đều nói cho em biết rồi, vừa lúc em hôm nay hết bận, cố ý đến thăm anh một chút nha.”



Diệp Thiếu Dương cũng một thời gian dài chưa gặp cô, rất vui vẻ, đánh giá cao thấp cô, thấy cô mặc một bộ quần áo tây trang trong tự nữ sĩ, nhìn qua rất gọn gàng lanh lẹ, cảm giác rất chuyên nghiệp hóa, không quá giống với trước kia.



Chu Tình Như nghiêng đầu hỏi hắn: “Nhìn em mãi làm cái gì, còn ngây người.”



“Không có cảm thấy em bây giờ so với lúc trước trưởng thành hơn nhiều.”



Chu Tĩnh Như nhún vai, “Trái lại cũng không phải trưởng thành, chỉ là hiện tại việc của gia tộc, em xử lý nhiều hơn, thật sự rất bận rộn, có đôi khi cũng là không tự làm chủ được, dù sao em chỉ có huynh đệ tỷ muội một mình.”