Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1905 : Chân Tiên

Ngày đăng: 05:02 30/04/20


Từ Văn Trường nói: “Đại đạo ba ngàn, chỉ lấy một gáo uống, con đường tu hành không phải chỉ có



một con đường trảm tam thì có thể đi. Theo mấy âm thần Diêm La điện từng đánh với hắn hình dung, Từ Phúc chưa đi con đường trảm thi, tu là thanh tĩnh đạo.”



“Thanh tĩnh đạo!” Diệp Thiếu Dương giật mình, lớn tiếng kêu lên, “Thanh tĩnh đạo không phải nhân tu sao!”



Thanh tĩnh đạo là một loại pháp môn tu hành của đạo sĩ, xem như con đường chính tu, trong đạo môn, còn có tu tự nhiên đạo, hồng trần đạo, vân vân, Thanh Vân Tử tu thật ra chính là thanh tĩnh đạo, mình nghiêm khắc mà nói tu là thiên sư đạo.



Vài loại con đường tu luyện này trên bản chất không có gì khác nhau, pháp thuật đều là học giống nhau, chỉ là lý giải đối với đạo khác nhau, ở sau khi tấn thẳng đến bài vị Địa tiên, Diệp Thiếu Dương mới chính thức cảm giác được khác biệt giữa con đường khác nhau, nhưng mình đối với cái gọi là thiên sư đạo vẫn là có một tia mê mang, cũng đã ảnh hưởng thực lực tiến một bước tăng lên.



“Thanh tĩnh đạo, bài vị gì?” Diệp Thiếu Dương hỏi.



Từ Văn Trường trầm mặc một phen, có chút chột dạ địa nói: “Ít nhất là thương tiện, có khả năng… Ừm, cũng có khả năng là Chân tiên”



Khóe miệng Diệp Thiếu Dương run rẩy, vẻ mặt dại ra nhìn Từ Văn Trường.



Đạo môn có câu: thiên sự thượng tam tiên. Chính là nói trên thiên sư, còn có ba bài vị trong truyền thuyết, theo thứ tự là: Địa tiên, linh tiên, thượng tiên. Xung là thượng tam cảnh giới, phật môn đối



ứng là: tông sư, la hán, tôn giả. Tứ Bảo hiện tại chính là cảnh giới tông sư.



Diệp Thiếu Dương ra từ nội môn Mao Sơn, ở trước khi tấn thăng Địa tiên, đối với thượng tam cảnh giới này cũng chưa hiểu rõ hết, nghe nói ở trên thượng tam cảnh giới, còn có mấy tầng cảnh giới, Diệp Thiếu Dương cũng là lần trước nghe Thanh Vân Tử nhắc tới một phen, mới nghe nói cảnh giới Chân tiến, hướng lên trên nữa là cái gì, Thanh Vân Tử cũng không biết.




Diệp Thiếu Dương từ trong tay hắn tiếp nhận cái gọi là mảnh vỡ nghiệt kính, nhíu mày nói: “Vải đỏ trên đây là có ý tứ gì?”



“Không thấy người, không thể mở gương, bằng không linh khí tan đi, thì mất linh.”



“Ồ, chính là nói đây là vật dùng một lần?” Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một phen nói, “Ngươi xác định chiếu hắn một cái hắn liền bị thu vào?”



“Hẳn là sẽ có chống cự, nhưng Chuyển Luân Vương nói được, vậy nhất định không có vấn đề. Sau lưng mảnh gương có phù nhãn bát quái, đến lúc đó người dùng máu mình đưa vào, có thể gỡ bỏ phong ấn.”



Diệp Thiếu Dương nghe hắn nói như vậy, biết không làm là không được, lập tức đem mảnh vỡ nghiệt kính thu lại.



Lâm Tam Sinh mãi không lên tiếng, nghe đến đó, nhịn không được chắp tay hướng Từ Văn Trường thi lễ, nói: “Từ công, ta không có ý tứ khác, nếu Chuyển Luân Vương có thần thông như vậy, có thể nháy mắt thu Từ Phúc, còn tìm Diệp Thiếu Dương làm cái gì?”



Diệp Thiếu Dương nghe hắn nói như vậy, lập tức cân nhắc, hướng phía Từ Văn Trường gật đầu, chờ hắn giải thích.



Từ Văn Trường cười khổ nói: “Nào có chuyện tốt như vậy, mảnh vỡ nghiệt kính này, tuy phong ấn nguyên thần sinh tướng Từ Phúc, nhưng cần người có nhân duyên với hắn mới có thể mở ra, cho nên mới cần tiểu thiên sư dùng máu mình mở ra, người bên ngoài là không thể thực hiện được.”



“Nhân duyên?” Khóe miệng Diệp Thiếu Dương giật giật, không biết vì sao nhảy nhót nghĩ tới Thông Huyền đạo nhân…



“Nhân duyên, nhân của nhân quả!” Từ Văn Trường nhắc nhở, “Không nên hỏi ta có nhân duyên gì, ta chỉ biết là, người và Từ Phúc giống nhau đều là tiên thiên linh thể, thế gian hiếm thấy, Chuyển Luân Vương có thể nhìn ra các ngươi có duyên luân hồi, về phần cái gì, hắn cũng không thăm dò ra được, cho dù hắn biết, loại huyền cơ này đề cập luân hồi mệnh lý cũng không có khả năng nói ra bên ngoài, cho nên người vẫn từ bỏ cái ý nghĩ này đi, chờ thật sự bắt được Từ Phúc, tất cả đều rõ ràng.”